VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 485

"Ông chủ Lạc?" Chu Dao cảm thấy quái lạ bèn đi tới vén rèm cửa sổ

lên, nhưng bất chợt bị một cánh tay kéo vào. Lạc Dịch áp cô lên tường,
tròng mắt đen nhìn xoáy vào cô, giọng nói chất chứa vẻ nguy hiểm:
"Chuyện khi ấy là thế nào?".

Chu Dao bị anh nhìn đến phát run, vội vã lắc đầu: "Không có chuyện

gì cả".

Lạc Dịch khẽ cười, đột nhiên dùng sức bế bổng cô lên. Chu Dao bỗng

bay lên không trung, trong lòng hoảng hốt, trong phút bối rối ôm chặt cổ và
eo anh bằng cả tay lẫn chân.

Anh bế cô áp lên tường, trong không gian mờ tối bị rèm cử sổ che kín,

Chu Dao nghe thấy tiếng anh tháo thắt lưng, không khỏi run rẩy cả người.

Mãnh hổ sổng chuồng, trêu hoa ghẹo bướm.

Toàn thân Chu Dao bủn rủn, cô khép hờ mắt lại, khe khẽ lầm bầm vài

câu: "Ông chủ Lạc... thật sự... không có chuyện gì mà".

"Ừ, không có chuyện gì cả."

"A!" Chu Dao ngẩng đâu lên, cổ cô dần dần phiếm đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.