VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 507

Yến Lâm nheo mắt nhìn Đao Tam, hỏi: "Anh có ý gì? Anh nói... họ đã

phát hiện được gì?".

Đao Tam nắm chặt nắm tay, nhìn lên cánh tay mình: "Đan Sơn đã chết

từ lâu rồi."

Yến Lâm ngẩng đầu lên, cần cổ thon dài, từ từ nhả một ngụm khói ra

giữa không trung, mỉm cười: "Bọn chúng không giỏi đển thế”.

"Sai lầm lớn nhất của cô chính là coi thường đối thủ của mình." Đao

Tam thả lỏng nắm tay rồi lại siết chặt, vừa định nói thêm gì nữa thì có ai đó
gõ cửa.

"Vào đi!" Một tên đàn em vội vã chạy tới, ghé tai thì thầm gì đó với

Đao Tam, sau đó, sắc mặt gã đột ngột biến đổi.

"Không được để hắn sống sót ra ngoài!"

Yến Lâm: "Sao vậy?".

Ánh mắt Đao Tam lạnh lẽo như con sói: "Người đàn ông mà cô để mắt

kia đang ở sòng bạc. Hắn ta đã tìm được đến đây rồi!".

Yến Lâm kinh ngạc: "Gì cơ?".

"Lần này phải giết chết hắn! Nếu để hắn phát hiện ra điều gì thì tất cả

chúng ta sẽ bị chơi đến chết cho mà xem!" Đao Tam nói với Yến Lâm xong
quay sang hỏi gã đàn em: "Mang súng theo, quân của ta đang ở đâu?".

”Ở phòng nghỉ dưới tầng ạ!"

Chu Dao khoác áo choàng, đeo khăn che mặt, cùng Khương Bằng

thuận lợi tiến vào câu lạc bộ, sau đó đi xuống sòng bạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.