VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 515

"Anh ấy không có súng!" Chu Dao thét ầm lên, quát lại Lục Tự. Anh

là đồ ngu ngốc!".

Lục Tự kinh ngạc.

"Cô em à!" Khương Bằng tiến lên kéo cô, Chu Dao giằng khỏi tay anh

ta.

Hốc mắt cô đỏ bừng, chỉ tay vào Lục Tự đầy căm phẫn, nghiến răng

nghiến lợi mắng: "Anh là tên ngu xuẩn! Đồ đần độn! Anh không xứng làm
cảnh sát! Từ đầu tới cuối, ngoại trừ đắn đo ra thì anh đã làm được một việc
gì nên hồn chưa? Họ Lục kia, anh không thấy mình sống có lỗi với tấm phù
hiệu cảnh sát sao? Cảnh sát là gì? Là người bảo vệ chúng tôi, là người lssgn
theo manh mối bắt kẻ xấu. Nhưng anh đã làm được gì? Anh suy nghĩ xem ở
Á Đinh anh đã làm được gì?!".

Chu Dao tiếp tục phẫn nộ la hét: "Những năm qua, anh ấy sống không

bằng chết, tất cả bởi vì anh không làm gì cả! Anh ấy tìm manh mối rất khó
khăn, mỗi lần tìm được một manh mối gần như phải đổi bằng cả mạng
sống! Anh không cảm ơn thì thôi lại còn nghi ngờ anh ấy. Thậm chí anh
còn...” Giọng Chu Dao run rẩy, không nói nổi nữa, từng giọt nước mắt tuôn
rơi. "Thậm chí... nhiều lần anh ấy sắp chết, anh cũng không cứu, anh không
cứu anh ấy! Anh lại còn ép anh ấy vào đường cùng, anh...".

Cô như vỡ òa, toàn thân run rẩy. 'Anh... Anh không bằng súc vật!"

"Anh không bằng súc vật!” Chư Dao xông lên đánh Lục Tự điên

cuồng. Khương Bằng vội ôm lấy eo Chu Dao kéo lại. cô đá một cái vào mặt
Lục Tự, miệng vẫn không ngừng mắng chửi: "Súc vật!".

"Chu Dao!” Một tiếng quát lành lạnh vang lên từ phía bên ngoài.

Khương Bằng sửng sốt, buông Chu Dao ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.