VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 531

Cô mới gọi hai câu, cửa đã được mở ra.

Khương Bằng vừa mới dậy được một lúc, mặc quần áo cả rồi nhưng

người còn chưa tỉnh hẳn, ngáp một cái rõ to: "Cô em à, dậy sớm thế?".

"Không còn sớm nữa đâu, sắp sang chiều rồi kìa. Chúng ta mau mau

đi thôi."

Khương Bằng biết cô sốt ruột, không rề rà nữa, chuẩn bị đồ đạc xong

xuôi rồi xuất phát. Người của anh ta tra được gã nghiện bạc kia thuê nhà ở
thôn Thành Trung, vì thế nhóm người liền chạy thẳng tới đó.

Đường thôn Thành Trung chật hẹp, xe không vào trong được. Khương

Bằng bảo các anh em đứng ngoài đường cái chờ mình, anh ta và Chu Dao
đi vào trong xem xét tình hình thế nào. Chu Dao còn cố ý đeo khăn che mặt
tối qua dùng, cảnh giác che kín mặt mình.

Thôn Thành Trung ngõ ngách nhỏ hẹp, nơi đâu cũng là lều lán xập xệ,

hoặc kiểu nhà tường đất ngói đất mang đậm nét dân tộc, dưới căn nhà đất
xám xịt là một dãy cửa hàng: tiệm dụng cụ kim loại, hàng cắt may, quầy
bán quà vặt...

Không biết hôm nay là ngày gì mà nam nữ gái trai đều diện trang phục

truyền thống của dân tộc Thái, tụ tập ngoài đường ca hát nhảy múa, cười
nói rôm rả. Khung cảnh tươi đẹp ấy điểm sắc thêm hương cho thôn Thành
Trung nhưng Chu Dao không có tâm trạng thưởng thức.

Trên đường đi, Khương Bằng nhìn thấy quán bánh dày nướng truyền

thống. Từng miếng vỏ bánh được nướng chín, rắc sợi khoai tây và rong
biển, quết tương ớt rồi cuốn lại. Anh ta mua hai chiếc làm bữa sáng, mình
ăn một chiếc, đưa chiếc còn lại cho Chu Dao.

Cô lắc đầu, không có tâm trạng ăn uống. Cô chợt nhớ tới Vân Nam

thập bát quái, gạo tẻ nướng lên thành miếng bánh. Nghĩ đến điều này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.