VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 538

Yến Lâm hút thuốc, liếc nhìn gã: "Vội cái gì? Mấy năm sau sẽ kiếm

lại thôi. Có lẽ không cần đến đến mấy năm đâu. Chỉ cần bắt được con bé
kia sẽ có ngay núi vàng núi bạc thôi.”

"Bắt cô ta? Đến đâu để bắt? Người ta đã về Bắc Kinh rồi! Còn người

của chúng ta sau này ngay cả ngồi tàu hỏa cũng không được nữa!" Gã là tay
chân của Đao Tam, đi theo Đao Tam củng cố địa vị ở Vân Nam bao năm
nhưng chưa bao giờ phục Yến Lâm. Hôm nay lại bởi vì cô ta gây chuyện
mà phá hỏng mỏ tiền này. Gã vỗ bàn. "Đàn bà đúng là cái thứ chẳng làm
được gì ra hồn. Cô là vợ của Đan Sơn thì có tác dụng quái gì cơ chứ? Đan
Sơn đã chết rồi! Mọi thứ có được bây giờ đều do Đao Tam giữ vững. Anh
ấy xem trọng cô mới tôn cô làm đại ca. Ngày nào đó anh ấy ghét cô thì cô
chính là đồ bỏ...".

"Phập..." một tiếng, con dao găm trong tay Yến Lâm đâm sâu xuống

bàn, chặt đứt một phần ba ngón tay út của gã. Gã kêu la thảm thiết, chớp
nhoáng bị đàn em của Yến Lâm cầm khăn lông bịt miệng che lại tiếng kêu.

Đao Tam ngồi xiêu vẹo ở rìa tường, lạnh lùng nhìn Yến Lâm mà

không nói câu nào. Yến Lâm rút dao găm ra, vừa giơ tay trái lên, người
phía sau vội đưa khăn cho cô ta. Cô ta cầm khăn lau vết máu trên dao rồi
tra vào vỏ.

"Đàn em của anh không hiểu chuyện nên tôi phải dạy dỗ nó."

Gã kia co rúm người bịt chặt bàn tay bị thương, trán nổi gân xanh, mồ

hôi lạnh ròng ròng, cố gắng chịu đựng không kêu đau.

"Đến lúc này mà người trong nhà còn nội chiến được à? Vất vả lắm

tên họ Lạc và gã cảnh sát theo đuôi chúng ta mới tan đàn xẻ nghé, để chúng
ta có thời gian nghỉ ngơi và lên tinh thần, thế mà bây giờ lại hục hặc với
nhau?" Một tên đàn em khác bực đến độ giậm chân. "Chơi với nhau từ nhỏ
tới lớn rồi, không cãi cọ có được không?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.