VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 539

Không một ai đáp lời. Lại có người khác khuyên. "Anh, chị, về trước

đã! Trong trại còn có anh em chờ chúng ta. Tiền, hàng cũng ở đó, cả người
cũng ở đó rồi. Về nuôi quân, sau này phất cờ trở lại".

Yến Lâm không đáp, dằn con dao găm trên bàn, lạnh lùng nhận lỗi:

"Là lỗi của tôi, lúc ở Á Đinh không diệt trừ Lạc Dịch tận gốc, để anh ta trở
thành mối họa. Tùy anh xử lý", nói rồi đẩy con dao găm đến trước mặt Đao
Tam, tay cũng để yên trên bàn.

Mười mấy người trong phòng im lặng như tờ. Đao Tam cầm lấy con

dao găm kia, rút vỏ, nhắm trúng tay Yến Lâm. Gã nhếch môi, tàn nhẫn đâm
xuống.

Chỉ có tiếng người hít thở. Yến Lâm cắn chặt răng, con dao sượt qua

tay cô ta, đâm chếch sang một bên.

Đao Tam liếc cô ta, buông lỏng chuôi dao, lại dựa người vào tường

giễu cợt: "Cho dù lúc ở Á Đinh cô có hạ quyết tâm cũng không giết nổi anh
ta đâu. Yến Lâm, cô không có bản lĩnh này. Ồ, không đúng, hẳn là... trong
mắt gã, cô không còn địa vị năm đó nữa rồi, vì thế ngay cả đầu ngón tay
của gã cũng không chạm tới. Còn kéo cả bản thân mình vào nữa".

Mắt Yến Lâm lóe lên vẻ tức giận, nhục nhã và hận thù. Lúc này, tiếng

gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Họ về rồi!" Tên đàn em đi ra mở cửa, mấy người đi nghe ngóng tin

tức thuận lợi trở về.

Đao Tam lên tiếng: "Lạc Dịch thật sự trở mặt với tay họ Lục à?".

"Trở mặt thật rồi. Bọn em đến bệnh viện hỏi thăm vài người. Tên cảnh

sát họ Lục nổ súng bắn Lạc Dịch, cô gái kia vừa khóc vừa la, còn đánh
mắng hắn nữa. Cuối cùng mẹ cô ta phát hiện, lôi cô ta về Bắc Kinh rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.