VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 542

"Được. Đi thôi."

Mấy người lặng lẽ đứng dậy, bí mật len lỏi giữa rừng cây. Đột nhiên

có tiếng trẻ con khóc ré lên phát ra từ căn nhà sàn cách đó không xa. "Con
không ăn! Con không muốn ăn dứa! Con ghét dứa nhất!”.

Lạc Dịch chợt dừng bước, giọng nói này là...

Anh ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ phía đó, ánh đèn trên căn nhà sàn trở

nên sáng rõ trong đêm đen. Lạc Dịch nhìn thấy em gái của Yến Lâm. Anh
và Khương Bằng cùng Lục Tự tìm ở Cảnh Hồng bao lâu mà vẫn không
thấy, nào ngờ Đào Đào đã được đưa về đây.

Người đằng trước thấy anh không đuổi theo, quay đầu lại khẽ gọi:

"Lạc Dịch!".

Đôi mắt Lạc Dịch tỏa sáng trong đêm đen, nhấn mạnh từng câu từng

chữ: "Gọi điện thoại cho Lục Tự, bảo họ lập tức xuất phát".

Chu Dao cau mày nhăn nhó, vừa băng qua rừng cây như một chú mèo

vừa liên tục xoa cánh tay. Trong rừng nhiều muỗi quá, đốt cô không biết
bao nhiêu phát.

Khương Bằng than thở: "Trời tối như mực thế này, biết đi đâu để tìm

người đây?".

"Thì còn cách nào khác đâu." Chu Dao nhấn mạnh. "Không thể hành

động vào ban ngày được".

"Ôi, cô nói xem, thanh niên làm ăn phi pháp như tôi sao bây giờ lại

hoàn lương thành đặc công rồi?"

Chu Dao khẽ "suỵt" một tiếng. Khu rừng phía trước sột sà sột soạt,

mấy người đàn ông trẻ tuổi đi tới. Hai người lập tức ngồi thụp xuống, nấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.