VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 578

Lục Tự đoán được là Khương Bằng: "Đừng lo, anh ta rất cơ trí, không

xảy ra chuyện gì đâu, hẳn là bây giờ đã trốn ra khỏi trại rồi. Tây Nạp, tầm
nào Lạc Dịch có thể tỉnh lại?".

Tây Nạp nhìn đồng hồ treo tường, cau mày: "Đáng nhẽ ra bây giờ phải

tỉnh rồi mới phải. Nhưng có lẽ do anh ta mệt quá, phải ngủ tới sáng sớm".

Lục Tự trầm lặng. Với tính cách của Lạc Dịch, một khi có ý thức sẽ

lập tức đi tìm Chu Dao. Anh ta nghĩ mãi cũng thấy không ổn, chạy vào
phòng, đẩy cửa trúc ra. Trên chiếu trống không, nào còn bóng dáng của Lạc
Dịch nữa.

"Người đâu rồi?"

Tây Nạp sửng sốt: 'Tôi cũng không biết". Cô lập tức ngó sau cánh cửa,

mã tấu treo ở đấy đã biến mất.

"Gã điên kia!" Lục Tự vừa bực vừa lo, mắng: "Một mình anh ta có thể

làm được gì chứ? Nhiều người cùng nghĩ cách, anh ta không thể chờ một
lát hay sao?".

Tiểu Lý phía sau run run cất lời: "Anh Lục, một mình anh ta... có cách

đấy!".

Lục Tự quay đầu lại nhìn.

Tiểu Lý sợ sệt: "Em biết hai người kia đi đâu rồi. Con trai Yến Lâm ở

trong trại. Lạc Dịch chắc đi bắt cóc con trai cô ta!".

Tại một góc của nhà thờ tổ, cửa sổ mở toang, ánh sáng nhá nhem từ

bên ngoài rọi vào. Lạc Dịch ngồi dựa vào tường, đôi môi trắng bệch.
Khương Bằng ngồi xổm bên cạnh, trầm lặng hút thuốc. Em gái của Yến
Lâm bị trói tay chân và bịt miệng, co rúm trong góc. Sát Thủ canh giữ bên
cạnh cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.