VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 593

Lạc Dịch ra lệnh: "Các anh đưa Đào Đào và Chu Dao đi trước tôi sẽ

giữ chân chúng".

Khương Bằng: "Anh điên rồi! Chúng có súng!".

Chu Dao ôm cổ Lạc Dịch chặt hơn, nước mắt trào ra, phản kháng

trong im lặng.

"Nếu cứ như vậy thì tất cả sẽ chết hết." Lạc Dịch gắt. Anh bỗng ngẩng

đầu, lại sửng sốt. Anh trông thấy nóc nhà chót vót màu vàng giữa tán xoài
sum suê, lấp lóe ánh sáng dìu dịu trong tia nắng ban mai.

Cảnh sắc trong tấm ảnh ở nhà ông chủ Cao lại xuất hiện vào ngay lúc

này.

Lạc Dịch dẫn mọi người chạy về hướng ấy. Đó là một ngôi chùa tường

trắng ngói vàng, chuông gió ở góc nhà đung đưa theo gió.

Bốn người vội vã trốn vào chùa rồi đóng chặt cửa lại, bên trong là một

pho tượng lớn màu vàng đang mỉm cười nhìn xuống nhân gian.

Sát Thủ hạ quyết định, nói với Khương Bằng: "Em ở lại giúp ông chủ

Lạc xử lý hai người bọn chúng. Anh, anh đưa đứa bé và cả cô Chu đi trước
đi!".

"Được!" Khương Bằng đồng ý, đưa mã tấu cho hai người.

Chu Dao không muốn nhưng cũng biết tình thế cấp bách, buộc phải

chia ly. Cô cúi đầu mím môi, lệ rơi lã chã. Mắt Lạc Dịch cũng hằn sắc đỏ,
lẳng lặng hôn lên trán cô.

Sát Thủ trèo lên cửa sổ tầng hai, theo dõi tình hình bên ngoài.

Lạc Dịch đưa Chu Dao và Khương Bằng đến cửa sau ngôi chùa, lại

bịn rịn không chịu buông tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.