VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 594

Khương Bằng biết anh không yên lòng, khuyên: "Giao cô ấy cho tôi,

tôi cam đoan sẽ không để cô ấy có thêm một vết thương nào nữa".

Lạc Dịch cúi đầu nhìn Chu Dao, mặt cô đong đầy nước mắt.

Anh lại ngẩng đầu nhìn Khương Bằng, hỏi: "Nếu chúng tôi chống đỡ

không được bao lâu, Yến Lâm và Đao Tam đuổi theo anh thì phải làm thế
nào?".

Khương Bằng sửng sốt.

Lạc Dịch lắc đầu quả quyết: "Tôi không thể giao cô ấy cho anh được".

Khương Bằng bực bội: "Nhưng đi theo tôi an toàn hơn, anh còn cách

nào tốt hơn không?".

Lạc Dịch cười chua chát: "Anh đưa Đào Đào đi đi. Tôi giấu Chu Dao

ở chỗ an toàn hơn".

Khương Bằng hiểu ngay. Lạc Dịch muổn giấu Chu Dao ở trong chùa,

nếu anh ta và Sát Thủ chết, Yến Lâm sẽ cho rằng Khương Bằng đã dẫn Đào
Đào và Chu Dao chạy trước, lập tức đuổi theo họ.

Khương Bằng đành bỏ lại một câu: "Anh cẩn thận”.

Lạc Dịch đóng cửa lại, quay người đã thấy Sát Thủ chạy tới, xách túi

vải nhung màu đen giao cho Lạc Dich: “Tìm thấy ở dưới chân tượng Phật,
là thứ anh đã tìm rất lâu rồi".

Lạc Dịch móc một ngón tay vào sợi dây buộc, chiếc túi trĩu xuống,

anh lập tức đoán ra đó là gì.

Sát Thủ nói: "Chúng vào sân rồi, tôi sẽ nghĩ cách kìm chân chúng

trong chốc lát, anh mau giấu cô ấy đi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.