VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 607

"Gia đình anh đều nói em cá tính, lạnh lùng lại hay quản thúc, cách

đối nhân xử thế cũng gay gắt và thủ đoạn. Nói nếu anh đến với em sẽ
không có chỗ đứng trong gia đình, chẳng khác nào gã chồng sợ vợ, cuối
cùng thì sao?"

Hạ Minh Chân im lặng. Cả đời này bà vốn cao ngạo với người ta quen

rồi, duy chỉ xuống nước với giáo sư Chu này. Nhưng kì lạ giáo sư Chu là
người ôn tồn lịch sự, trong công việc thì lại lôi thôi lếch thếch, tuyệt đối
không phải kiểu người bá đạo cường ngạnh.

Hạ Minh Chân đuối lý, nhưng vẫn cố chấp: "Em cứ phản đối đấy! Dao

Dao còn nhỏ, em phải quản nó mấy năm nữa. Không chừng sau này nó
trường thành, suy nghĩ thông suốt, còn tự mình tách khỏi cậu ta nữa kìa".

Bà vẫn không chịu chấp nhận, nhưng giáo sư Chu nhận ra bà đã

nhượng bộ đôi chút, tuy vẫn không cho phép hai đứa tiến thêm một bước
nhưng ít nhất cũng sẽ không vì thế mà gay gắt với Chu Dao.

Giáo sư Chu vuốt ve tay vợ mình, mỉm cười: "Được rồi".

Ánh mặt trời tháng Mười hai chiếu vào cửa sổ, rải một vạt nắng mỏng

vàng nhạt. Chu Dao ngồi đọc sách bên giường bệnh, tìm hiểu xem người
hôn mê lâu sau khi tỉnh lại sẽ hồi phục thế nào. Đang đọc giữa chừng, Chu
Dao đặt sách xuống, nhìn Lạc Dịch chăm chú. Anh vẫn nhắm mắt ngủ yên
bình.

Chu Dao chống cằm, nghiêng đầu: "Ông chủ Lạc, có phải hai năm

trước anh quá mệt mỏi nên ngủ không ngon, bây giờ ngủ bù đúng không?".

Không ai trả lời cô. Chu Dao dẩu môi.

Mấy ngày qua, anh gầy đi một chút, má hơi hóp lại. Chưa được hai ba

ngày, những sợi râu đen lún phún đã mọc ra. Thấy vậy, Chu Dao chợt
nhoẻn miệng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.