VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 623

Cô cụp mi, nhích tới gần, khẽ cọ môi lên môi anh, hơi thở của anh ấm

áp và đều đều.

Sao ngoài cửa sổ sáng vậy nhỉ, tuyết rơi rồi sao?

Ừm, tuyết rơi thì tốt. Sáng mai thức dậy, núi non được phủ thuần một

màu trắng, đất trời cũng một màu trắng tinh. Cô phải xỏ giày đi tuyết kéo
ông chù Lạc trượt tuyết mới được. Cô không sợ tuyết rơi, bởi vì lồng ngực
ông chủ Lạc rất ấm áp.

Chu Dao mơ màng nghĩ rồi rúc vào lòng Lạc Dịch. Anh đang ngủ,

cảm nhận được cô cựa quậy bèn vô thức ôm lấy cơ thể cô, kéo cô vào lòng
chở che. Lồng ngực anh rất ấm, Chu Dao mau chóng chìm vào giấc ngủ
say.

Núi rừng dân dần yên ắng, chỉ có từng bông tuyết bay là là, từng bông

từng bông rơi trên núi, trên cành cây, trên phiến lá vàng; rơi trên cờ lungta
ở khách sạn, trên viên đá cuội ngoài sân, trên bệ cửa sổ phòng Lạc Dịch.

Đêm đó, họ không nói về tình yêu, cũng không nói về tương lai, hết

thảy như bông tuyết phiêu lãng trong năm mới, có cuộc đời bình thản của
riêng nó, cứ vậy rơi xuống rồi trở về với đất mẹ.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.