VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 97

Chu Dao còn định nói, trong ba vị đàn anh, Lâm Cẩm Viên khiến cô

khó nhìn thấu nhất. Nhưng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Tô Lâm Lâm đi
thu quần áo cúi đầu bước vào, chia quần áo ra đặt vào giường từng người.

"Cảm ơn Lâm Lâm." Chu Dao nhận lấy quần áo của mình, Tô Lâm

Lâm không trả lời. Chu Dao nhìn sang, thấy cô ấy cúi đầu, mái tóc ngang
tai che đi hơn phân nửa khuôn mặt đo đỏ. Chu Dao thôi cười, nheo mắt lại,
"Tô Lâm Lâm?"

"Gì thế?" Cô ấy cúi đầu ngồi gấp quần áo trên giường mình, từ đầu

đến cuối không ngẩng lên nhìn mọi người.

"Không có việc gì." Chu Dao nói bình thường rồi lại đột ngột đứng

dậy lao về phía cô ấy.

Tô Lâm Lâm lập tức chui vào trong chăn, nhưng không nhanh bằng

tốc độ của Chu Dao. Chu Dao giữ chặt bả vai cô ấy, quay đầu cô ấy lại, trên
mặt Tô Lâm Lâm hằn một dấu tay rõ rệt.

Chu Dao giật mình: "Ai đánh cậu?"

"Ôi không có gì đâu..." Tô Lâm Lâm định quay đầu đi nhưng đã bị cô

quay lại.

Chu Dao hỏi: "Mình hỏi là ai đánh cậu?"

"Mấy cô gái chơi bài kia." Tô Lâm Lâm vốn có thể nhẫn nhịn nhưng

bây giờ bạn bè vừa hỏi liền lập tức ấm ức đến mức rơi nước mắt, "Lúc
mình xuống dưới thu quần áo nghe thấy họ nói xấu Hạ Vận, nói chuyện rất
khó nghe, mình liền bảo họ câm mồm..."

Tô Lâm Lâm lau nước mắt trên mặt, khóc rấm rức: "Ba mẹ mình còn

chưa từng đánh mình cái nào."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.