VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 170

Cô giật nảy người khi anh nói với cô. “Anh đã thức.”

Anh không nghĩ điều đó cần phải xác nhận.

“Vai anh có đỡ hơn chút nào không?”

Sự đau nhức trong những bắp cơ của anh thực ra còn tệ hơn bởi những cú
đấm nhiệt tình quá độ của cô.

“Có, cảm ơn em.”

Cô đậy nắp cái chai, đặt nó trên sàn nhà cạnh cô, và đứng dậy. “Anh đã thức
dậy khi nào thế?” Cô hỏi, cố ra vẻ chỉ đôi chút hiếu kỳ. Cô đang rất lo sợ, tự
hỏi không biết anh đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện nhiều bao nhiêu.
Chúa lòng lành, nếu anh không ngủ chút nào thì sao? Nếu anh chỉ đang nằm
yên nghỉ ngơi thôi thì sao? Anh đã biết cô hôn anh sao?

“Vừa mới thôi,” anh nói dối. “Sao thế?” Cô đang đỏ bừng. Harrison muốn
bật cười nhưng anh đã không làm thế bởi vì anh biết cô thậm chí sẽ trở nên
ngượng ngùng hơn. Anh lăn tròn khỏi giường và đứng dậy. Đôi chân trần
của anh chạm vào sàn nhà bằng gỗ lạnh lẽo. Anh đang đứng gần sát cô, biết
rõ rằng anh nên di chuyển, nhưng có vẻ như không thể tự làm được.

“Em băn khoăn không biết anh có nghe thấy Cole nói không,” Cô lắp bắp.
“Anh ấy đã đi vào để kiểm tra anh.”

“Cám ơn vì đã lo lắng cho anh.”

Cô trông có vẻ bị giật mình lần nữa. “Sao anh nghĩ là em lo lắng cho anh?”

“Dầu xoa,” anh đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.