VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 172

Anh nhắm mắt và đếm đến mười trước khi anh bắt đầu hỏi cô lần nữa. “Nói
với anh chính xác điều gì đã xảy ra. Em đã gõ cửa à? Hay em đã đi vào bên
trong?”

“Em không đến gần cửa. Em thậm chí còn không ở gần hiên trước. Bà ấy
thật sự rất nhút nhát, Harrison.”

“Em đã đến cabin đó gần như thế nào?”

“Em ở trong phạm vi khoảng đất trống phía trước.” Cô trả lời. “Bà ấy bắn
vào đất trước chân em. Bà ấy cố tình không bắn trúng em. Bà ấy muốn em
biết rằng bà ấy không muốn em đến gần thêm nữa.”

“Rồi sau đó em đã làm gì?”

“Em kể với bà ấy em là ai và em chỉ mới biết về bà ấy. Em cũng đề cập đến
việc tìm được cabin khó khăn thế nào. Nó đã bị dấu kín, anh biết đấy. Dù thế
nào thì em cũng đến thăm bà ấy. Em kể với bà ấy về gia đình em. Em đã
phải hét lớn lên từng từ, dĩ nhiên, để bà ấy có thể nghe thấy em, và khi em
biết giọng mình đã bị khản đi, em nói với bà ấy về cái giỏ mà em mang đến
cho bà. Có những lọ mứt trái cây và bánh mì nướng, và cả bánh cookies nữa.
Em đã hỏi bà ấy là liệu em có thể để nó lại cho bà ấy không. Em muốn chắc
chắn là bà ấy không hiểu sai về động cơ của em. Em không đang cứu tế, chỉ
muốn tình bạn thôi. Mọi phụ nữ đều có một chút lòng kiêu hãnh. Em không
muốn làm tổn thương bà ấy. Em tin là bà ấy hiểu. Bà ấy đã để cho em tiến
thêm vài bước gần hơn. Em đã không cố tiến xa hơn. Em để lại chiếc giỏ và
bảo với bà ấy là em sẽ trở lại vào ngày mai với một cái giỏ khác đầy những
tặng phẩm chào mừng. Em cũng đề nghị bà ấy vui lòng để chiếc giỏ rỗng lại
khoảng đất trống để em có thể lấy lại nó về nhà.”

“Em định đi đến đó mỗi ngày sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.