VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 18

“Thuận chứ?” Cole và Travis cùng giơ tay lên. Adam không nhúc nhích. Có
vẻ như Cole là người duy nhất nhận ra đại ca của họ đã không tham gia
nhiều vào cuộc trò chuyện trong vài phút vừa qua. Cậu quay người để nhìn
trưởng nhóm. “Có chuyện gì sao, đại ca?”

“Mày biết chuyện gì mà,” Adam trả lời. Cậu nghe có vẻ già nua, mệt mỏi.
“Tao phải rời đi. Tao không có lấy một cơ may sống sót trong thành phố.
Tao đã ở quá lâu rồi. Nếu tao được tự do và không lo lắng về việc các con
trai của chủ nhân sẽ tìm ra và bắt tao lại, tao phải đi về miền Tây. Tao không
thể sống kiểu sống trốn chui trốn lủi trong những con hẻm cho đến khi đêm
xuống. Một người đàn ông có thể biến mất ngoài vùng hoang dã. Tụi bay có
thể hiểu mà, đúng không? Tao không nên bỏ phiếu về em bé. Tao sẽ không ở
đó để giúp nuôi dưỡng nó.”

“Bọn em không thể làm điều đó mà không có anh, Adam.” Travis la lên.
“Anh không thể rời khỏi bọn em.” Cậu nghe có vẻ giống một đứa bé đang
hoảng sợ. Giọng cậu nghẹn ngào rồi vỡ thành tiếng nức nở. Nỗi sợ về việc
bị người bảo vệ bỏ rơi khiến cậu kinh hoàng. “Làm ơn ở lại đi.” Cậu nài nỉ
gần như hét lên.

Tiếng ồn khuấy động em bé. Đứa trẻ sơ sinh chớp mắt đáp lại và buột ra
tiếng thút thít.

Adam với tay vào trong chiếc giỏ và lúng túng vỗ vào bụng đứa bé. Một cái
chạm và cậu rụt tay lại ngay lập tức. “Nó ướt sũng rồi.”

“Ướt sũng với cái gì?” Cole hỏi. Cậu bắt đầu với tay đến cái chai để nhìn
xem liệu nó có bị vỡ không.

“Nước tiểu.” Travis trả lời. “Tốt nhất là cởi tã của nó ra, đại ca. Nếu không
lưng của nó sẽ bị lở loét.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.