VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 22

“Em không muốn có cô gái nào loanh quanh bên cạnh hết.” Travis lầm bầm.
“Bọn họ chẳng tốt cho bất kỳ điều gì. Em ghét đến tận người cuối cùng của
họ. Họ chỉ là một đám những kẻ phàn nàn và khóc lóc.”

Các cậu bé khác phớt lờ Travis. Douglas và Cole đang quan sát Adam. Đại
ca của chúng trông muốn phát bệnh.

“Có vấn đề gì sao, đại ca?” Cole hỏi.

“Một người da đen không nên chạm vào một bé gái trắng như bông hoa
lily.” Adam nói.

Cole khịt mũi. “Em đã quan sát đại ca cứu cô bé khỏi bị lũ chuột ăn thịt.
Nếu cô bé lớn hơn và hiểu biết, cô bé hẳn sẽ cực kỳ cảm kích.”

“Cực kỳ cảm kích.” Douglas đồng ý với một cái gật đầu.

“Bên cạnh đó,” Cole nói. “Cô bé đâu có biết đại ca đen hay trắng đâu chứ.”

“Anh đang nói cô bé bị mù à?” Travis hỏi, choáng váng với khả năng.

“Cô bé không bị mù.” Cole lầm bầm. Cậu để cho thành viên bé nhất băng
thấy sự bức tức của mình. “Chỉ là nó còn quá nhỏ để hiểu về chuyện kỳ thị.
Những em bé không được sinh ra để ghét bỏ bất kỳ điều gì. Chúng phải
được dạy như thế. Khi cô bé nhìn vào Adam, tất cả những gì cô bé nhìn thấy
là một… một người anh trai. Phải, đó là những gì cô bé nhìn, đúng thế. Và
các anh lớn bảo vệ các em gái nhỏ của mình, đúng không? Đó không phải
điều luật thiêng liêng hay gì gì đó sao? Có lẽ cô em bé bỏng này đã biết điều
đó rồi.”

“Tao đã hứa với mama của tao,” Adam nói với các cậu bé một lần nữa. “Tao
đã hứa với bà rằng sẽ chạy về miền Tây xa nhất có thể cho đến khi tìm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.