VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 283

Mary Rose đang đợi anh trên hiên trước. Mái tóc óng ánh vàng của cô lấp
lánh trong ánh trăng.

“Sao em chưa đi ngủ? Trời đã khuya rồi.”

“Em cần ít không khí trong lành,” Cô trả lời. “Anh sẽ đi dạo cùng em chứ?”

Harrison đợi cô bên dưới những bậc cấp. Họ đi bộ sóng đôi ngang qua sân.

“Em rất bất an đêm nay.”

“Beethoven không giúp em tống khứ được cơn giận sao?”

Cô có thể nghe thấy sự thích thú trong giọng anh. Cô mỉm cười đáp lại. “Em
không giận dữ. Chỉ thất vọng ê chề. Các anh trai của em có thể vượt quá sức
chịu đựng. Họ luôn cố can thiệp.”

“Anh không nghĩ họ đã can thiệp đủ,” Anh bảo cô. “Quá nhiều nguy hiểm ở
ngoài đây.”

“Và em là một phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt, đúng không?”

Anh lắc đầu. “Anh không muốn bị kéo vào trong cuộc thảo luận đó đâu. Anh
không có một cây đàn piano trong gian nhà tranh, nên anh sẽ chẳng có gì để
trút giận hết.”

“Vậy anh tin rằng em không có khả năng…”

“Anh không có ý kiến gì hết đâu nhé,” anh nói, “Em có một thói quen khiến
anh phát cáu, Mary Rose. Em luôn nhảy ngay đến kết luận trước khi em có
được mọi thứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.