VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 317

Anh nâng cô lên yên ngựa và trao dây cương cho cô. Cô đặt tay lên núm yên
ngựa. Harrison bắt đầu quay lưng rời khỏi, rồi đổi ý. Anh vươn tay phủ lên
bàn tay cô. Cô nhìn vào mắt anh để tìm hiểu lý do tại sao anh đột nhiên
muốn nán lại. Nụ cười của anh đã thu hút sự chú ý đầy đủ của cô. Chúa ơi,
cô yêu biết bao khi anh hạnh phúc. Mắt anh trở nên nồng ấm và chào đón
như ánh nắng mặt trời. Cô cảm thấy hơi nóng lan toả mọi hướng trong bụng
cô.

"Em có một trái tim rất tốt, Mary Rose."

Cô cảm thấy như thể anh vừa vuốt ve cô. Cô vừa định nói cảm ơn thì anh
tiếp tục và hủy hoại nó.

"Anh sẽ cố gắng nhớ điều đó bất cứ khi nào em làm cho anh phát điên." Anh
buông cô ra và quay người đi đến bên MacHugh. Trong một chuyển động
linh hoạt, anh quăng người vào trong yên ngựa. Vẻ duyên dáng trong hành
động ấy gây ấn tượng với cô. Cô đoán tất cả thời gian anh đã dành ra để leo
trở lại trên lưng những con ngựa sau khi bị hất ngã ngửa rốt cuộc đã dạy anh
thứ gì đó hữu ích.

"Lời bình luận đó được cho là mang ý nghĩa gì?" cô hỏi.

"Nó có nghĩa là anh biết trò chơi của em là gì. Em là người đã dành quá
nhiều thời gian để nói chuyện với Corrie, và vì thế em quyết định đổ lỗi cho
anh nếu chúng ta bị ướt sũng.”

"Anh quá thông minh với em, Harrison." Cô nâng dây cương lên và quay
hướng trở về nhà. "Em chưa bao giờ nói rằng em hoàn hảo, đúng không?"

"Không, em không bao giờ làm thế," anh đồng ý với một tiếng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.