VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 315

Cả Corrie và Harrison sau đó đã phải lắng nghe một cuộc thảo luận dài, về
Eleanor.

"Bạn ấy sẽ sớm ổn định," Mary Rose tiên đoán. "Bạn ấy thậm chí còn có thể
trở thành một người bạn tốt ngay khi bạn ấy vượt qua được cảm giác tự
thương hại cho bản thân. Chao ôi, thời gian trôi nhanh làm sao. Hãy mang
các vật phẩm của bạn vào bên trong trước khi cơn mưa đến nhé. Giờ thì tam
biệt, Corrie. Cầu Chúa giữ bạn an toàn.”

Harrison ở nguyên tại chỗ cho đến khi Mary Rose rời khỏi khu trảng
cỏ. Nòng súng trường đã di chuyển khỏi ô cửa sổ một phút sau đó. Anh rút
lui theo lối cũ, tạo một vòng tròn rộng quanh Mary Rose, và trở lại chỗ mà
cô đã bảo anh chờ trước khi cô đến nơi đó.

"Em đã có một chuyến thăm tốt đẹp chứ?" anh hỏi.

"Ồ, vâng," cô trả lời. Giọng cô khàn khàn. "Bà ấy là một người phụ nữ đáng
mến."

Anh không thể hình dung làm thế nào cô biết điều đó. "Bà ấy đã nói chuyện
với em chưa?" anh hỏi.

"Chưa, nhưng bà ấy đã sẵn sàng," Mary Rose đảm bảo với anh. "Chúng ta
nên đi, Harrison, đã muộn rồi."

"Làm thế nào em biết bà ấy đã sẵn sàng nói chuyện với em?" Anh hỏi, lờ đi
đề nghị rời đi của cô.

"Bà ấy đã cho phép em đến rất gần trung tâm khu đất trống," cô giải
thích. "Bây giờ bọn em rõ ràng là bạn bè."

"Bởi vì bà ấy đã không bắn em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.