VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 335

"Anh không nói anh ta không tốt," anh phản đối. "Em đã quay anh ta vòng
vòng quanh ngón tay út của em, đúng không?"

"Không, anh ấy chỉ không thích thấy em không hạnh phúc. Nếu anh ấy có
thể ở bên cạnh em, anh ấy sẽ làm".

Anh nghĩ rằng cách giải thích của anh xác đáng hơn. "Có quá khó khăn với
em khi lớn lên mà không có bố và mẹ không?"

"Em có một người mẹ", cô trả lời. "Mama Rose."

"Tại sao bà ấy không sống với em và các anh trai của em?"

"Bà ấy không thể ... chưa thể, bà ấy sẽ tham gia với chúng tôi sớm nhất có
thể."

"Tất cả các anh trai của em đều gọi bà là Mama à?"

"Vâng, họ gọi như thế. Tại sao anh hỏi?"

"Anh chỉ tự hỏi. Còn cha của em thì sao?"

"Em không có ai trong số họ."

"Em không nhớ có một người sao?"

"Làm sao em có thể nhớ được điều em không bao giờ có?"

Mary Rose quyết định áo choàng của cô đã đủ khô. Cô gập nó lại và đặt nó
phía sau, rồi làm việc với chiếc váy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.