VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 406

Bắt đầu sử dụng đầu của mình đi, Harrison. Những kẻ nóng nảy không sống
lâu được ở ngoài đây đâu.”

Harrison hít một hơi thật sâu. Anh biết Cole nói đúng. Sự giận dữ gần như
đã khiến anh bị giết. "Anh nói đúng, tôi đã không suy nghĩ."

"Ồ, cậu đã suy nghĩ rất ổn. Tất cả suy nghĩ của cậu là về việc Quick có thể
đã giết Mary Rose. Có đúng thế không?"

Harrison gật đầu. Anh nhanh chóng bắt đầu cảm thấy như một thằng
ngốc. "Nghe này, Nhóc Thành Phố, chỉ có một quy luật để sống ở đây thôi.
Ai đó sẽ luôn nhanh hơn. Luôn luôn. Miễn là cậu nhớ điều đó, và tin tưởng
nó, cậu sẽ sống sót." Anh ta đẩy ngón tay vào ngực Harrison. "Hiểu chưa?"

Harrison gật đầu. Cole buột ra một lời ta thán. "Chúng ta đã không giết bất
kỳ ai trong số chúng."

"Tôi ước chúng ta đã," Harrison thừa nhận. "Tôi đoán là tôi sẽ phải nhặt
chúng lên và khóa chúng vào trong gian nhà kho trống."

"Điều đó chẳng tốt đẹp gì đâu. Chúng sẽ chỉ trốn thoát. Hãy để cảnh sát giải
quyết chúng."

"Anh không có cảnh sát, nhớ không?"

Cole nhún vai. "Vậy, hãy làm những gì cậu muốn, cậu đã rất tức giận, cậu đã
không làm cho Quick thú tội được. Bây giờ hắn sẽ. Hãy sẵn sàng. Mary
Rose đang đến đây đấy. Trông con bé có vẻ điên như một con ong bắp cày."

Harrison không muốn quay lại nhìn. Mary Rose đến bên Douglas trước.

"Anh sẽ đi lấy những con ngựa chứ? Chúng ta sẽ về nhà. Ngay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.