VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 437

Đủ xa, Harrison nghĩ thầm. "Không thành vấn đề," anh nói. "Cole nói đúng,
đó không phải là lỗi của anh ta. Tôi đã nghĩ tôi biết mình đang làm gì, những
tôi không. Hôm nay tôi học được một bài học quý giá."

Mary Rose đang vẫy cái nĩa của anh tới lui trước mặt anh. Harrison mất kiên
nhẫn. Anh giật món đồ dùng khỏi tay cô và bảo cô ngừng quấy rầy anh.

Sự cáu kỉnh của anh không làm phật lòng cô. "Anh chẳng ăn miếng nào
hết," cô nói.

"Anh không phải là người tàn phế, anh có thể tự ăn được."

"Ngừng lo lắng cho cậu ta đi," Douglas nói. "Tôi sẽ cược rằng việc bị phỏng
vì sợi dây thừng có quá nhiều đâu đớn để thậm chí nghĩ đến việc ăn uống.
Cậu may mắn vì đó chỉ là tay trái."

"Hãy cho chúng tôi biết cậu đã học được những gì," Adam gợi ý.

"Để mang những chiếc găng tay của cậu," Travis trả lời với nụ cười toe
toét. Cole tình nguyện tiếp theo. Anh nháy mắt với Eleanor qua bàn. Cô đỏ
mặt đáp lại.

Adam nhận thấy điều gì đang xảy ra giữa hai người và đảo mắt lên trời.

Harrison nói "Tôi học được rằng tôi thực sự là một kẻ hoàn toàn dớ dẩn ở
ngoài đây.” Anh quay sang Mary Rose. "Giờ hạnh phúc chứ?"

Cô có đủ ý thức để không thừa nhận là cô có. Harrison dường như đang bị
làm hư hỏng vì cuộc chiến. Cô sẽ không dàn xếp với anh. Nếu anh có tâm
trạng vui vẻ, cô đã nói với anh rằng cô rất hạnh phúc vì anh. Cuối cùng anh
đã quyết định chôn vùi sự kiêu ngạo của mình và chịu nhún nhường với việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.