VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 464

"Tôi đã nhìn thấy ông ta."

Harrison làm đổ ly rượu của mình. Anh thậm chí còn không để ý đến những
gì anh đã làm.

"Anh đã thấy hắn?" Giọng anh run lên vì cảm xúc.

Douglas gật đầu. "Tôi đoán đã đến lượt mình giải thích, phải không?" anh
nói. "Một người đàn ông đã ra khỏi một chiếc xe ngựa trông có vẻ đắt tiền,
có một huy hiệu trên cánh cửa. Ông ta mặc chiếc áo choàng đen, giống như
những người đàn ông giàu có tử tế mặc để đi xem opera. Ông ta đội một
chiếc mũ với vành mũ kéo xuống qua trán. Tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt của
ông ta. Ông ta đứng ngay bên dưới ngọn đèn đường và quay mặt về hướng
của tôi. Dù vậy, ông ta không nhìn thấy tôi. Ông ta nghĩ rằng đã nghe một
tiếng động và đó là lý do tại sao ông ấy quay nhìn. Dù thế nào, tôi đã có một
cái nhìn tốt về ông ta. Cậu có muốn tôi mô tả ông ta cho cậu không?"

"Làm sao anh có thể nhớ? Anh mới có mười một tuổi, Douglas. Những ký
ức của chúng ta bị vặn xoắn và lẫn lộn qua nhiều năm. Đã là một thời gian
rất dài rồi."

"Kể với cậu ấy về vết sẹo của em đi, Cole," Douglas gợi ý.

Người anh trai mỉm cười. "Chúng tôi khoảng mười lăm tuổi, đúng không,
Douglas? Lúc đó tôi vẫn còn ngu ngốc. Tôi đã xen vào việc kinh doanh của
một người khác, nghĩ rằng tôi có thể xoáy đánh một số tấm da thú. Chúng
tôi cần áo khoác cho mùa đông. Tôi thực sự kín đáo, phải không, Douglas? "

"Không đủ kín đáo, Cole."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.