VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 465

"Phải có đến hai mươi kẻ phản bội trong trại của họ. Họ đang gây tai hoạ
cho khu vực, trộm cắp, giết chóc và đốt cháy mọi người, trong một khoảng
thời gian. Mọi người đều sợ họ. Tôi cũng vậy, nhưng tôi muốn những tấm da
và tôi hình dung tôi phải có chúng, bất luận tôi có sợ hãi thế nào. Mọi kẻ
chết tiệt bọn chúng đều đuổi theo sau tôi. Tôi bị chém ngang qua bụng. Nó
đau như lửa địa ngục ấy. Tôi nhớ cơn đau rất rõ. Adam đã phải khâu cho tôi.
Mary Rose đã khóc suốt thời gian anh ấy làm việc trên tôi. "

"Con bé đã nắm tay anh, nhớ không?" Travis nói. Cole cười. Anh nhớ
chứ. "Cô ấy nghĩ rằng điều đó sẽ giúp tôi ở lại với cô ấy. Cô ấy khoảng ba
hoặc bốn tuổi khi đó, ngọt ngào và xấc xược y như nhau."

"Làm sao anh thoát khỏi những người da đỏ?" Harrison hỏi.

"Tôi đã không tự mình làm điều đó. Tôi bận rộn với việc bỏ chạy và sau đó
chiến đấu vì cuộc sống của tôi, và tôi đã không kịp nhìn vào một trong
những người đã chém tôi. Nhưng Douglas thì có. Douglas đã cưỡi ngựa về
phía tôi với khẩu súng săn giương lên và sẵn sàng. Anh ấy nhìn thấy khuôn
mặt của hai người đã giữ tôi và kẻ thứ ba chém tôi. Gã con hoang định moi
ruột của tôi ra. Douglas bắt đầu bắn chỉ trong một tích tắc, và bọn chúng bắt
đầu nháo nhào chạy đi tìm súng của mình. "

Cole dừng lại để nghĩ về vụ việc trước khi tiếp tục. Harrison bị cuốn hút bởi
câu chuyện, nhưng anh không thể hình dung chuyện đó thì có liên quan gì
với cuộc thảo luận về những kẻ bắt cóc Mary Rose. Anh đợi để tìm ra.

"Chúng tôi đã quay về. Mùa đông đã đến và chúng tôi phải chờ đợi. Chúng
tôi không quên, và ngay khi tuyết tan, chúng tôi truy tìm chúng."

"Chúng tôi đã buộc họ thừa nhận họ là những người đó".

"Bằng cách nào? Họ nói được tiếng Anh sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.