vào sự trùng hợp ngẫu nhiên, và vì thế họ thảo luận về mọi lý do khả dĩ mà
người luật sư có thể có khi muốn tìm hiểu thông tin về gia đình Clayborne.
Cả Douglas và Cole đều đã làm những thứ không mấy tốt đẹp khi họ trẻ
hơn, nhưng thời gian và khoảng cách với quá khứ băng đảng luôn ám ảnh họ
đã thuyết phục họ rằng những tội lỗi của họ đã bị lãng quên. Mối lo lắng thật
sự là về Adam. Nếu vị luật sư được thuê bởi những con trai người chủ nô lệ
của Adam để truy tìm dấu vết của anh, thì rắc rối đang trên đường đến.
Giết người, tất cả bọn họ đều biết, sẽ không bao giờ bị quên lãng. Adam đã
lấy đi một cuộc sống để cứu hai người khác. Đó chỉ là tai nạn, nhưng những
tình huống chẳng quan trọng gì với những người con trai. Một nô lệ đã bức
hại cha của họ.
Không, cái chết của người cha sẽ không bao giờ bị quên lãng. Nó sẽ được
báo thù. Một giờ đã trôi qua trong cuộc thảo luận thì thầm, và rồi Adam, như
một chủ nhà, tuyên bố rằng thật ngốc khi lo lắng hoặc ước đoán. Nếu như có
một mối đe doạ thật sự, họ sẽ phải đợi để tìm ra đó là gì.
“Và sau đó thì sao?” Cole hỏi.
“Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì phải làm để bảo vệ nhau.” Adam nói.
“Bọn em sẽ không để bất kỳ ai treo cổ anh đâu, Adam. Anh chỉ đã làm
những gì anh phải làm.” Travis nói.
“Chúng ta không theo đuổi rắc rối.” Adam nói. “Chúng ta sẽ giương sự cảnh
giác của chúng ta lên và đợi.”
Cuộc thảo luận kết thúc. Trọn một tháng trôi qua trong cảnh thanh bình. Mọi
việc vẫn như thường lệ, Travis và Douglas đã bắt đầu nghĩ có lẽ chẳng có
chuyện gì sẽ đến từ cuộc thẩm vấn của người luật sư.