VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 508

Anh quay lại và thấy cô đang đứng cách anh một bước chân. Anh không nói
một lời với cô. Anh chỉ nắm lấy tay cô, quay người và đi ra ngoài.

Cô ngoan ngoãn đi theo anh. Cô mong anh dừng lại ở hiên sau nhà, nhưng
anh tiếp tục đi xuống những bậc thang và băng qua sân. Bước đi của anh dài,
có chủ đích. Anh muốn đặt khoảng cách giữa cô và các anh trai để anh có
thể nói chuyện với cô. Anh buông tay cô nửa đường băng qua sân và tiếp tục
đi tới khu bãi quây. Anh quay sang cô, khoanh tay trước ngực, và dựa lưng
vào thành lan can bằng gỗ.

Cô đứng cách anh ít nhất mười feet. Cô muốn chạy về phía anh, quàng cánh
tay quanh anh và ôm anh thật chặt. Thay vào đó, cô đứng yên và chờ đợi
một dấu hiệu cho thấy anh muốn cô chạm vào anh.

Anh có vẻ hài lòng khi nhìn cô. Cô không cảm thấy thiếu thoải mái dưới cái
nhìn chăm chú của anh. Ánh mắt anh giờ đây tràn ngập sự ấm áp. Có sự dịu
dàng trong ánh nhìn của anh khiến cô cảm thấy như thể anh đang vuốt ve
cô. Cô tiến lại gần anh hơn theo bản năng, ánh mắt cô khoá chặt trên anh, và
cô thậm chí còn không cố gắng dấu tranh với phản ứng của mình đối với
anh. Anh không chạm vào cô, nhưng cô vẫn cảm thấy hụt hơi, ấm áp và bồn
chồn với khao khát.

Cô nhớ việc được hiểu thấu bởi anh. Cô thấy mình đang tự hỏi liệu anh có
nhận ra anh đã thay đổi biết bao nhiêu kể từ khi anh đến Montana
không. Giờ đây đã có một nét hoang dã trong anh, một vẻ vạm vỡ mà cô
không nhận thấy vào ngày cô gặp anh. Anh luôn có cơ bắp và cao lớn,
nhưng bây giờ anh trông như dũng sĩ Herculean đối với cô. Mặt trời đã làm
cho da anh trở nên sẫm màu hơn. Mặc dù không thể, nhưng mắt anh cũng có
vẻ sẫm hơn, và mái tóc dài hơn, gần như đến vai. Tuy vẫn sẫm màu, nhưng
ánh trăng đã khiến cho nó có vẻ như được kẻ sọc bởi vàng.

Càng nhìn anh lâu, cô càng khó giữ hơi thở của mình hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.