VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 590

quan tâm nghề nghiệp của chị là gì. Chị ấy có một trái tim nhân ái, và đó là
tất cả những gì quan trọng đối với anh. Tình yêu của người phụ nữ lớn tuổi
dành cho Mary Rose rất rõ ràng, và khi Belle được yêu cầu đứng lên như
một phù dâu và nhân chứng, chị đã bật khóc.

Belle mặc váy màu xanh. Thẩm phán Burns nói với Harrison rằng ông chưa
bao giờ nhìn thấy chị mặc bất kỳ màu sắc nào khác trong tất cả các năm
tháng quen biết chị. Chà, ngay cả đồ lót ren của chị cũng là màu xanh, ông
thì thầm với Harrison trong khi chờ đợi Mary Rose tham gia cùng họ.

Belle đã đi lên lầu để giúp cô dâu. Tuổi tác cao và nghề nghiệp đã không
làm chai sạn dáng vẻ của chị. Chị rất xinh đẹp, với mái tóc màu nâu nhuốm
bạc và đôi mắt nâu ấm áp. Và khi chị trở lại phòng khách cùng với Mary
Rose vịn trên cánh tay của mình, niềm tự hào và niềm vui của thị trấn trông
rạng rỡ còn hơn cả cô dâu.

Mary Rose trông có vẻ khổ sở. Và xinh đẹp, Harrison tự nhủ.

"Eleanor sẽ không tham gia với chúng ta, tôi rất tiếc phải nói," Adam giải
thích. "Cô ấy vẫn đang bị sốt, mặc dù Douglas bảo đảm với tôi rằng cô ấy đã
được cải thiện phần nào trong ngày hôm nay."

"Belle, em có thể chơi piano không?" thẩm phán hỏi.

"Không, cưng à, em không thể," chị trả lời.

"Tôi sẽ chơi," Mary Rose gợi ý.

"Nào, điều đó thật vô lý, bé con à." Belle nói với một nụ cười. "Cưng phải
nói lời thề của cưng chứ. John, tại sao anh không đưa chúng tôi đến nơi anh
muốn chúng tôi đến và làm cho đám cưới được thực hiện nhỉ. Trời thật ấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.