VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 634

Cô sẽ không tranh cãi với anh ở nơi công cộng. Cô sẽ đợi cho đến khi họ
được một mình để nói với anh về những quyết định mà cô đã làm. Harrison
là một người thông minh. Anh sẽ hiểu cô đã cảm thấy như thế nào.

"Không phải là hai tháng," Eleanor tuyên bố. Cô ta quyết tâm chỉnh đốn
Harrison. “Hai người chỉ mới xa nhau trong năm tuần ngắn ngủi. Mary Rose
đã muốn đợi đến cuối tháng chín mới thực hiện chuyến đi, nhưng Adam
không để cô ấy trì hoãn lâu thêm nữa."

Harrison đột ngột dừng lại. "Em đã muốn đợi đến cuối tháng chín sao?"

"Bây giờ hãy nhìn xem bạn đã làm gì kìa, Eleanor. Bạn đã làm cho anh ấy
buồn. Nói thật lòng, Harrison, tất cả chúng ta sẽ bị ướt sũng nếu chúng ta
không vội vàng lên. Chúng ta sẽ nói về điều này khi chúng ta đến nhà của
anh nhé."

Cả Mary Rose lẫn Harrison đều không nói một lời nào trong một thời gian
dài, rất dài. Mưa đã bắt được họ ở góc đường, và vào lúc họ đã ổn định trong
xe ngựa, tất cả đều bị ướt sũng.

Họ đến căn nhà phố của Harrison ba mươi phút sau. Đó là một ngôi nhà hai
tầng đầy ấn tượng với mặt tiền bằng gạch đỏ.

Cánh cửa mở ra bởi một thanh niên mặc áo khoác đen và quần dài. Tên anh
ta là Edward, và được mượn từ Lord Elliott để phục vụ như quản gia của
Harrison vào lúc này.

Eleanor đã rộn ràng lên khi có một người hầu phục vụ mình. Cô ta vội vã
bước vào phòng khách trước tiên. Edward mỉm cười chào mừng, nhưng khi
anh ta quay lại để nói lời chào mừng với Mary Rose, vẻ mặt của anh ta
chuyển thành ngạc nhiên sững sờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.