VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 633

"Em cần thêm một đêm nữa," cô khăng khăng.

"Cha em không mong gặp em cho đến ngày mai, em có thể bình tĩnh lại.
Ông ấy biết em sẽ mệt mỏi vì chuyến đi. Cả em và Eleanor sẽ ở lại với anh
tối nay."

"Em hoàn toàn bình tĩnh mà. Tại sao anh lại nghĩ là em không?"

"Cậu đang hét toáng lên kìa," Eleanor nói với cô.

"Tôi chỉ đơn giản là đang cố gắng làm cho ý kiến của tôi được lắng nghe."

"Tôi hy vọng anh có nơi ở rộng rãi, Harrison," Eleanor nói. "Mary Rose nói
với tôi rằng cô ấy sẽ nhất quyết có một phòng riêng. Tôi tin rằng cô ấy vẫn
buồn phiền vì anh."

"Nói thật nhé, Eleanor, tôi có thể tự nói được mà," Mary Rose nói. Cô quay
lại Harrison một lần nữa. "Em rất buồn vì anh, và như em đã nói trước đó,
bây giờ mọi thứ sẽ khác. Chúng ta sẽ phải bắt đầu lại."

Harrison trao cho vợ mình một ánh mắt dữ dội, rồi nắm lấy cánh tay cô và
bắt đầu hướng về phía con đường chính, nơi các xe ngựa chở khách xếp
thành hàng.

"Em sẽ ngủ cùng anh, trên giường của anh," anh nói với cô bằng giọng thì
thầm cục cằn. "Anh đã đợi hai tháng dài chết tiệt. Anh sẽ không chờ đợi
thêm nữa đâu."

"Còn hành lý của chúng tôi thì sao?" Eleanor khó chịu.

"Chúng đang được chăm sóc," Harrison trả lời. "Hãy thôi đầu lắc đầu với
anh đi, Mary Rose. Anh có ý đúng như những gì anh nói."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.