VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 663

Cô đúng là con gái của mẹ cô. Victoria cuối cùng đã trở về nhà. Elliott
không thể giữ được hơi thở hoặc sự cân bằng. Ông cảm thấy mình đang
loạng choạng sang bên cạnh và sẽ ngã xuống đất nếu cô không cúi xuống và
trao cho ông bàn tay của cô.

Ông đã túm lấy nó như thể nó là một sợi dây cứu sinh và giữ chặt. Và ông
vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô với vẻ kinh ngạc trong ánh mắt.

Cô mỉm cười với ông, một nụ cười dịu dàng, quyến rũ rất giống mẹ của cô,
và sau đó cô bắt đầu mờ đi trong tầm nhìn, và ông nhận ra ông đang ứa lệ
lặng lẽ.

Mary Rose đã giúp ông đứng lên. Cô muốn đặt tay quanh eo ông để giữ
vững ông, nhưng ông không buông tay cô đủ lâu để cho phép cô giúp ông.

Chiếc mũ rơm của ông đã rơi xuống mặt đất. Cô nhìn chằm chằm vào cha cô
và nghĩ thầm rằng ông thực sự là một người đàn ông đẹp trai, bất chấp tuổi
già của mình. Trong ánh nắng, mái tóc ông lấp lánh ánh bạc. Ông có xương
má gò cao và mũi thẳng, thanh tú. Cách ông đứng, cao quý và kiêu hãnh,
giống như một chính khách hay nhà hùng biện, nhắc nhở cô về anh trai
Adam của cô, và cô nghĩ nếu màu da của họ giống nhau hơn, mọi người sẽ
nhầm lẫn họ là người thân. Anh trai cô mang dòng máu của các tổ tiên tộc
trưởng chảy qua tĩnh mạch, và đó là lý do tại sao anh ấy có dáng đứng kiêu
hãnh như thế. Lord Elliott có xuất thân từ những tổ tiên tốt như vậy không
nhỉ? Cô sẽ phải nhớ hỏi ông một ngày nào đó. Bây giờ điều đó không có vẻ
thích hợp.

Cha và con gái tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây nữa. Elliott
cố gắng hết sức để tự trấn tĩnh bản thân. Ông rút chiếc khăn bằng vải lanh ra
khỏi túi và lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt. Và rồi ông gật đầu
nhẹ, siết chặt tay cô và gật đầu một lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.