VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 691

Cha cô dường như dễ dàng vượt qua. Giọng của ông cười cợt khi ông nói,
"Không, Victoria, không phải là mụ dơi già, người bà khác."

Và rồi ông mỉm cười với cô và gợi ý họ nên ăn. Phần còn lại của bữa ăn trở
nên dễ chịu hơn. Mary Rose đã đói khi cô ngồi xuống, nhưng bây giờ bụng
cô quá chộn rộn để thậm chí nghĩ đến chuyện ăn uống. Cô di chuyển đồ ăn
vòng quanh dĩa của mình và giả vờ thưởng thức.

Cô không quan tâm đến tính nghi thức. Những bữa ăn tối vẫn thường lớn
tiếng và hỗn loạn. Đó là thời gian duy nhất tất cả các anh em của cô ở bên
nhau, và mỗi người sẽ bắt những người khác theo kịp những gì mình đã
hoàn thành trong ngày. Họ sẽ tranh cãi và trêu chọc nhau, và luôn có gì đó
để họ cùng có thể bật cười.

Lúc này cô cảm thấy như thể đang ở trong một đám tang. Cô muốn lên lầu
đi ngủ. Tuy nhiên, cô không dám yêu cầu được lượng thứ và nghiêm túc
tuân theo đúng hướng dẫn của cô Lillian trong suốt bữa ăn dài, dường như
vô tận.

Cha cô đã thực hiện một sự nâng ly chúc mừng đáng yêu để vinh danh sự trở
lại của cô và cuộc hôn nhân của cô với Harrison. Barbara đã đưa ra ý tưởng
rằng một cuộc tiếp tân tổ chức vào cuối tháng Chín sẽ là một cách tuyệt vời
để kỷ niệm sự kết hợp. Lillian tán đồng ý kiến ấy.

Họ bắt đầu thực hiện những kế hoạch của họ bằng giọng nói khe khẽ. Mary
Rose chẳng bao lâu đã bị ru vào sự mơ màng nửa tỉnh nửa mê..

Cô không được phép đi vào giường thêm một tiếng đồng hồ nữa, và sau đó
cô đã kiệt sức, cô chỉ có thể vừa vặn lên nổi những bậc thang.

Ann Marie đã đợi cô. Và hoa hồng cũng vậy. Bông hoa đỏ thắm cuống dài
một lần nữa đã được đặt trên gối. Bông hoa hồng khiến cô mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.