VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 712

Cô đi theo người quản gia lên cầu thang và xuống hành lang thứ hai. Ngôi
nhà thật tĩnh lặng, vì mọi người vẫn đang ngủ say.

"Cha tôi thường dậy lúc mấy giờ?" cô hỏi với giọng thì thầm nhẹ nhàng để
không làm phiền bất cứ ai.

"Gần như sớm bằng tôi, thưa tiểu thư. Chúng ta đến nơi rồi." ông nói thêm
khi họ đến thư viện. Ông đẩy cánh cửa mở ra cho cô và khom người. "Cô có
muốn gì thêm nữa không?”

Cô lắc đầu, cảm ơn sự trợ giúp của ông và bước vào trong. Thư viện bị che
phủ bởi bóng tối. Mùi hương của những quyển sách cũ và da thuộc mới bao
quanh cô khi cô đi đến ô cửa sổ đôi. Cô kéo những tấm màn dày ra và quay
sang lò sưởi. Bức chân dung mẹ cô rất đáng yêu. Cô nhìn chằm chằm vào nó
một lúc lâu và cố gắng tưởng tượng bà trông như thế nào.

"Chúa lòng lành, Victoria, con đang làm gì vào giờ giấc sớm sủa thế này?"

Cha cô đứng ở ngưỡng cửa. Ông có vẻ bị giật mình khi nhìn thấy cô. Cô
mỉm cười với ông. Tóc ông, cô nhận thấy, vẫn đang dựng đứng. Rõ ràng ông
vừa ra khỏi giường. Ông vẫn chưa mặc quần áo để gặp gỡ ai, ngoài khoác
một chiếc áo choàng màu đen dài và dép da màu nâu.

"Con đã quen dậy sớm, thưa cha. Ngài có phiền lòng rằng con đang ở trong
thánh địa của ngài không?"

"Không, không, tất nhiên là không." Ông vội vã đi tới bàn làm việc và ngồi
xuống đàng sau nó. Rồi ông bắt đầu xếp đi xếp lại một chồng giấy tờ.

Ông lo lắng khi ở một mình cùng cô. Mary Rose không biết điều gì đã gây
ra phản ứng này. Mặc dù cô muốn ông được thoải mái nhưng không chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.