VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 757

Ông không thể nói tiếp. Harrison gật đầu hiểu biết. "Thưa ngài, hắn thật là
khôn ngoan chết tiệt. Hắn hẳn đã hoảng sợ khi người trông trẻ và đứa trẻ
biến mất. Nhưng hắn đã không chạy trốn. Hắn vẫn ở nguyên tại chỗ, kiểm
soát cuộc điều tra còn cách nào tốt hơn là ở trong trung tâm của nó? Miễn là
hắn tiếp tục làm việc cho ngài, hắn có thể nhìn thấy bất cứ điều gì trên bàn
của ngài trước cả ngài."

Elliott đột nhiên đứng dậy và lao về phía cửa. "Ta sẽ vào trong đó và ta sẽ
..." Harrison ngăn ông lại bằng cách nắm lấy cánh tay ông. "Không, ngài sẽ
không đi đâu hết. Họ đã đưa hắn đi rồi. Con biết ngài muốn làm gì, và nghĩ
về điều đó thì cũng ổn thôi, nhưng ngài không thể giết hắn được."

Anh nhẹ nhàng đưa Elliott trở lại ghế sofa và giúp ông ngồi xuống. Anh đã
không rời khỏi bên cạnh ông trong một lúc lâu, cho đến khi anh thuyết phục
Elliott bình tĩnh lại và không làm điều gì sẽ khiến ông phải ân hận.

Harrison đã muốn nói chuyện với ông về kế hoạch tương lai của chính anh,
nhưng anh nhận ra rằng bây giờ không phải là lúc để chất gánh nặng cho
người đàn ông thêm bất cứ điều gì nữa. Anh sẽ phải chờ đợi cho đến sau đó
để xin được từ chức.

Anh đi lên phòng ngủ để có thể dành chút thời gian suy nghĩ chính xác
những gì anh muốn nói với vợ mình. Những lời lẽ đó phải đúng, và nếu anh
cần quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ về tất cả những đau đớn mà anh đã vô
tình gây ra cho cô, thì anh sẽ làm.

Elliott đã không biết tên của các anh trai cô. Nhận biết ấy vẫn còn làm anh
chao đảo. Nhân danh tình yêu và cương vị người cha, ông đã cố tình xóa đi
quá khứ của cô và đúc khuôn cô thành người con gái mà ông muốn. Mary
Rose bây giờ đang cảm thấy như thế nào, và làm sao mà cô chịu đựng được
tất cả sự chính đáng không chịu nổi của họ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.