VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 764

từ những người quen tươi cười thành một nhóm dân vệ tức giận. Adam đã
giúp hầu hết những người đàn ông trong phòng xử án. Sự tử tế và lòng
quảng đại của anh ấy không hề có ý nghĩa gì đối với bất cứ ai trong số
họ. Anh ấy là người da đen, và người đàn ông được cho là đã bị giết là
người da trắng. Không ai cần nghe gì thêm nữa. Adam đã phạm tội, bất kể
hoàn cảnh. Nếu đám đông có thể đưa anh ra ngoài và đóng đinh anh, Mary
Rose tin rằng họ sẽ làm.

Cô không biết làm sao để ngăn chặn điều đó. Adam đã quá khắc kỷ và trang
nghiêm hơn bao giờ hết. Mặc dù anh biết điều gì sắp xảy ra với anh, biểu
hiện trên khuôn mặt anh chỉ cho thấy sự hiếu kỳ nhẹ nhàng. Có phải anh ấy
đang thịnh nộ ngầm trong lòng không? Cô vươn tay qua và chải nhẹ qua bàn
tay của anh. Làm sao cô có thể giúp anh? Làm sao bất kỳ ai có thể?

Thẩm phán dộng sầm chiếc búa của ông xuống một lần nữa. Ông đã sẵn
sàng đưa ra quyết định của mình về việc giao trả Adam về miền nam.

"Tôi đã xem xét các giấy tờ của các vị và có vẻ như chúng hợp pháp."

Người luật sư mà các con của Livonia đã mang theo cùng vội vã đứng
lên. Tên ông ta là Floyd Manning, và khi ông ta tự giới thiệu với quan tòa,
ông ta đã thêm vào sự việc ta rằng gia đình ông đã sống ở Nam Carolina
trong hơn một trăm năm. Dường như ông ta nghĩ rằng bằng cách nào đó
điều đó đã làm cho ông ta có nhiều phẩm cách hơn.

"Tất nhiên chúng hợp pháp," Manning nói, "Bây giờ chúng tôi sẽ đưa
Clayborne đi cùng chúng tôi chứ? Ngài không còn nguồn viện dẫn nào ngoài
tuân theo luật."

Một tiếng hú cảnh báo vang lên. Các con sói muốn được cho ăn. "Đừng để
ông ta đưa ông ta đi, Thẩm phán," ai đó hét lên từ phía sau của phòng xử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.