VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 77

như Cole không quá sức quan tâm về sự phục kích. Anh đẩy em gái ra xa
khỏi cửa, rút súng khỏi dây đeo, và sau đó mở cánh cửa chỉ đủ để một dải
nắng soi vào.

Douglas đang đợi ở bên ngoài. Anh trai của Cole đứng trên đường, cạnh
chiếc xe thồ của họ, dựa người vào cọc cột ngựa. Có vẻ như anh ta đang ngủ
say. Cole huýt lên để thu hút sự chú ý của anh ta.

Harrison quan sát Mary Rose. Cách hành xử của cô đánh đố anh. Giây phút
anh trai cô chạm tay vào khẩu súng, cô bao phủ tai bằng cả hai tay và ngước
nhìn trần nhà với vẻ cam chịu trên gương mặt.

“Douglas, nằm xuống đất.” Cole hét to mệnh lệnh ít hơn một giây trước khi
anh nhú ra khỏi ngưỡng cửa, nhắm đích, và bắn nhanh ba phát súng. Tiếng
súng vang vọng quanh cửa hàng. Kính cửa sổ run rẩy với tiếng động.

Nhanh như tia chớp, anh đặt khẩu súng trở lại vỏ. “Điều phải làm thôi mà.”
Rồi anh nhặt bao bột mì lên và sải bước ra bên ngoài. Thái độ bình thường
của anh có gây ngạc nhiên một chút, dĩ nhiên, nhưng điều khiến Harrison
sửng sốt nhất là sự kiện rằng đa số khách hàng bên trong cửa hàng chẳng tỏ
ra ít nhất một chút hiếu kỳ nào. Nếu họ có nghĩ Cole Clayborne thật bất
thường khi bắn súng ra ngoài cửa thì chắc chắn họ cũng không để lộ điều đó
ra. Những thứ kiểu như thế này đã xảy ra mỗi ngày sao? Harrison đang bắt
đầu nghĩ có lẽ đúng là như thế.

“Cole, anh quên cám ơn Harrison kìa,” Mary Rose gọi với ra.

“Cám ơn về lời cảnh báo,” Cole nói qua vai đầy trách nhiệm. Thái độ của
anh nghe có vẻ hời hợt đối với cô, nhưng cô không thách thức anh trai. Cô
biết thật khó khăn với anh khi nói cảm ơn với bất kỳ ai, và anh hẳn đang
cảm thấy thật sự khó chịu khi biết một người lạ đã cứu cuộc sống của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.