“Tôi có một con ngựa.”
“Vậy chúng ta sẽ đi chứ?”
Rõ ràng cô đã cho qua việc thảo luận vấn đề. Cô bước khỏi lối đi bộ, mỉm
cười với các anh trai khi cô vượt qua họ, hướng đến chuồng ngựa. Harrison
hẳn phải mất một hoặc hai phút để hồi tỉnh trí khôn, bởi vì anh đã không bắt
kịp cô cho đến khi cô đã đi được nửa đường.
“Quý ông đứng cạnh Cole là anh trai Douglas của tôi,” Cô bảo anh. “Tôi tin
là tôi sẽ đợi đôi chút trước khi tôi giới thiệu anh với anh ấy. Tâm trạng của
anh ấy chắc chắn sẽ tốt hơn.”
“Trông anh ta có vẻ như bị bực tức về điều gì đó.” Harrison nhận xét.
Anh trao người đàn ông một sự kiểm tra kỹ hơn khi anh sải bước vượt qua
anh ta. Harrison đi bộ bên cạnh Mary Rose với đôi bàn tay chắp lại phía sau
lưng, trong lúc anh cân nhắc một phương cách tế nhị để hỏi han về Douglas.
“Douglas là anh trai kế của cô à?” Anh hỏi với những gì anh hy vọng là một
tông giọng bình thường.
“Không. Tại sao anh hỏi như thế?”
“Anh ấy không giống cô hoặc Cole. Tôi không bao giờ đoán ra anh ấy có
quan hệ họ hàng. Anh ấy nhắc tôi nhớ về một người bạn tên là Nicholas.
Cậu ấy được sinh ra và lớn lên ở Ý.”
“Tôi không tin Douglas là một người Ý. Anh ấy có lẽ là người Irish. Phải,
tôi tin anh ấy là người Irish.”