töët hún khöng àïí tûâ àoá kñch thñch tû duy chiïën lûúåc cuãa baån
möåt caách àa daång.
Haäy luön toã ra cúãi múã khi tiïëp nhêån nhûäng phaãn höìi vïì
aãnh hûúãng cuãa baån àöëi vúái ngûúâi khaác. Haäy yïu cêìu hoå
tûúãng tûúång hoå laâ möåt Töíng giaám àöëc vaâ hoå seä quyïët àõnh
ra sao trûúác nhûäng vêën àïì cuå thïí naâo àoá.
Moåi ngûúâi seä coá caách giaãi quyïët vêën àïì khaác nhau. Möåt
söë ngûúâi seä coá nhûäng cêu traã lúâi thiïín cêån, chuã quan. Söë
khaác seä thay àöíi caách nhòn cuãa mònh. Chñnh quaá trònh àoá
múái quan troång, chûá khöng phaãi cêu traã lúâi cuãa hoå.
Laâm sao àïí coá àûúåc nhûäng phaãn höìi trung thûåc vò nhiïìu
ngûúâi thûúâng coá khuynh hûúáng têng böëc sïëp cuãa mònh?
Àuáng nhû vêåy, trûâ khi baån nïu gûúng mònh laâ möåt ngûúâi
ngay thùèng vaâ sùén saâng tiïëp nhêån nhûäng lúâi phï bònh mang
tñnh xêy dûång, baån seä chó nhêån àûúåc nhûäng àiïìu maâ moåi
ngûúâi nghô laâ baån muöën nghe, chûá khöng phaãi nhûäng àiïìu
hoå muöën noái.”
137
JOHN E. RAU