VI THẦN - Trang 140

chuột nhà phía Đông bò vào viện nhà phía Tây, vậy trái dưa chuột mọc ra
rốt cuộc là của nhà ai? Hắn – một công tử ca đến cả lúa gạo và lúa mì còn
không phân biệt được – nào biết chuyện này? E rằng ngay đến lão nha dịch
trong nha môn còn hiểu biết hơn cả hắn. Nơi ở cũng không tốt, phủ đệ là
chỗ một vị tiền nhiệm từng ở, có một số nơi lâu năm chưa tu sửa, mấy cục
đá vụn thường rớt xuống. Ăn uống cũng không quen, nơi đây chuộng cay,
xào rau còn cho thêm mấy miếng ớt xanh, từ bé hắn ăn toàn sơn trân hải vị,
làm sao nuốt nổi? Dù đói bụng cũng không ai đưa chè hạt sen canh tổ yến
ngon lành đến cho hắn, nửa đêm nghe mấy tiếng rì rào cũng không ngủ
được.

Bắt đầu viết thư cho Tề Gia, viết không ngừng nghỉ, mỗi ngày làm gì,

nhìn thấy gì, nghe được gì. Hắn không rõ nguyên nhân bị cười nhạo, đề
nghị không thực tế của hắn bị kiên quyết bác bỏ, hắn mất sạch uy tín trước
mặt thuộc hạ.

Thầm mắng bản thân đê tiện, đến khổ nhục kế cũng dùng tới. Thế

nhưng ngoại trừ Tề Gia, hắn quả thật không biết nên tâm sự với ai về cảnh
khốn khó và chán nản hiện tại của mình. Ở đây không ai trò chuyện với
hắn, người đầu tiên nghĩ tới khi nhấc bút lên chính là Tề Gia. Nhớ gương
mặt tươi cười thuần khiết của y, hai lúm đồng tiền nhạt trên gò má một trái
một phải của y, nhớ hai chiếc răng nanh trắng trắng của y.

Mỗi ngày một phong thư đều chứa đựng hi vọng và nhớ nhung của

Thôi Minh Húc, như hoa tuyết bay về kinh thành. Thế mà phía kinh thành
cứ chậm chạp không có động tĩnh, Tề Gia không hề hồi âm dù chỉ một chữ.

Lòng như lửa đốt.

Chú thích:

[1] Thanh giả tự thanh: nghĩa là người ngay thẳng trong sạch thì dù

không biện hộ thanh minh gì thì bản thân họ cũng vẫn trong sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.