VI THẦN - Trang 138

thì không mấy dễ chịu, giống như ông lang trung địa phương kia, trong
nghi ngờ có chút ý khinh miệt, căn bản là không coi thứ sử trẻ tuổi vừa
nhậm chức này ra gì. Thôi Minh Húc tính khí cao ngạo không chịu nổi điều
này, mỗi sớm ráng đỡ thân thể thức dậy, đau cùng mình như đã chết một
lần. Dù sớm thì có sớm nhưng mà huyện thừa, đám nha dịch, bọn họ như
đã hẹn nhau, sớm chờ ở ngoài phủ cất tiếng chào hỏi, thấy hắn hốt hoảng
chạy bổ từ phòng ra, người này nhìn người kia ăn ý cười cười, dường như
đã dự liệu trước tình huống này. Trong lòng Thôi Minh Húc càng không dễ
chịu.

Ngày trước ở kinh thành, những tưởng đói bụng chỉ có thể gặm màn

thầu lạnh đã là cùng cực, hoá ra trên đời này còn có nơi nghèo đến nỗi màn
thầu lạnh cũng không có mà ăn. Tình trạng hạn hán nghiêm trọng, đất đai
nứt nẻ như mai rùa, cây trồng đang sinh trưởng bị ánh nắng gay gắt làm
khô cằn, héo rũ, không có sinh khí, đến cả đất trời đều mang không khí chết
chóc. Bên cạnh có kẻ nói: “Nếu vẫn không có mưa xuống, vụ mùa năm nay
sợ rằng ngay đến bản thân cũng không đủ ăn.”

Mấy hương dân dưới bóng râm nghe thấy lời này, ai ai đều lắc đầu thở

dài, than thở: “Để thiên hạ thái bình còn khó hơn cả đối phó với chiến tranh
loạn lạc, các bô lão truyền tai nhau, đương thời Thái tổ hoàng đế còn trên
ngôi đế vương, ngay cả vỏ cây ngoài thành đều bị đào hết không thừa một
mống. Hiện tại đã đỡ hơn xưa rồi.”

Người đàn ông để tay trần mới nói vài câu mà mồ hôi đã tuôn như

suối: “Thời tiết quái quỷ!”

Thôi Minh Húc đứng dưới ánh mặt trời ấp úng không biết trả lời sao

cho phải. Người đàn ông dâng cây quạt lá bồ quỳ cho hắn, vừa nhìn đã biết
là đồ dùng có tuổi, lá bồ quỳ đã tưa từng cọng, quạt không ra tí gió. Thôi
Minh Húc nhận cây quạt rồi hỏi: “Nếu tình hình hạn hán nghiêm trọng thế,
sao không tu sửa hệ thống thuỷ lợi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.