VI THẦN - Trang 189

Thôi Minh Húc vội vàng nhào đến: “Tại sao? Ngươi đã theo ta, ta nuôi

ngươi cũng là lẽ đương nhiên.”

Tề Gia lặng thinh không nói lời nào, sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt

ra đã nói một câu: “Ta… Ta muốn mở một cửa tiệm.”

Ai nói Tề Gia đần độn đấy nhỉ? Ngay cả muốn làm gì cũng đã suy

nghĩ kĩ lưỡng.

Thôi Minh Húc không nói lời nào. Tề Gia trầm mặc một lát, xoay

sang, dùng đôi mắt lấp lánh nước nhìn Thôi Minh Húc. Cứ nhìn như thế hết
một hai ngày, Thôi Minh Húc không chịu được, vừa nhìn thấy ánh mắt Tề
Gia, trái tim quặn thắt lại. Một mặt thì gật cái đầu nặng trĩu một mặt thì oán
giận trong lòng, điều này do ai dạy đây, thứ nghị lực không đạt mục đích
quyết không buông xuôi!

Qua ba bốn ngày, cửa hàng của Tề Gia khai trương trên phố mua sắm,

mặt tiền cửa hàng đã nhỏ, nồi niêu xoong chảo cộng thêm Tề Gia, lại còn
ba bốn người đứng đầy, trong tiệm đã chật ních. Kế bên mở hiệu thuốc,
lang trung chính là người khám bệnh cho Thôi Minh Húc lúc trước. Hương
dược thảo hỗn tạp lẫn vị đắng yếu ớt trôi qua, nhìn lại Tề Gia cười không
ngớt miệng, nỗi lòng tích tụ của Thôi Minh Húc chẳng hiểu sao lại an bình
lại. Quên đi quên đi, có một căn tiệm nhỏ trói buộc, cũng không sợ Tề Gia
bỏ chạy nữa.

Tiểu ngốc tử làm quan không tốt, buôn bán cũng không giỏi giang hơn

bao. May mà dân cư Cức Châu chất phác, tất cả chỉ mưu cầu một cuộc sống
yên bình, cũng không có chuyện lưu manh côn đồ đến sinh sự dọa nạt, việc
buôn bán của Tề Gia kiếm không được bao nhiêu, nhưng cũng không lỗ
vốn.

Một ngày lại một ngày, tháng ngày vợ chồng son trôi qua bình lặng.

Thôi Minh Húc dù có việc hay không vẫn dẫn người đi tuần phố. Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.