VI THẦN - Trang 190

bách tính giơ ngón tay cái mà ca ngợi: “Thôi đại nhân là quan tốt đó, phố
lớn ngõ nhỏ ở Cức Châu ta đều được ngài ấy chạy khắp, theo dõi dân tình
mà!”

Thôi Minh Húc chắp tay cười ra vẻ khiêm tốn, ra khỏi mấy con phố,

nhoáng cái đã chui vào cửa tiệm Tề Gia. Tề Gia đang cúi đầu bận rộn ghi
chép sổ sách, ngẩng mặt lên, cắn cán bút cười với hắn, đôi môi đỏ, hàm
răng trắng. Thôi Minh Húc choáng váng, đi tuần hết toàn thành mà còn sức
chạy ra bờ kênh ngoài thành bận bịu.

Tề Gia à… Cọp vừa nghĩ tới thỏ thì ngăn không được nụ cười xấu xa.

Tề Gia láng máng cảm thấy có ai đứng bên người, mơ mơ màng màng

mở mắt, đập vào mắt là nụ cười không đứng đắn của Thôi Minh Húc.

“Sao ngươi lại tới đây?” – Thỏ còn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt hỏi một

cách hồn nhiên.

Ánh mắt con cọp thuận theo khuôn mặt con thỏ đi đến mép cổ áo hơi

mở rộng của y, trên chiếc cổ trắng ngần có vài đốm đỏ sống động, tùy động
tác của y mà như ẩn như hiện, đây là vết cắn đêm qua: “Đến thăm ngươi.” –
Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

“Chuyện kênh rạch chẳng phải bận đến nỗi không thoát thân được à?”

Những ngày tháng êm đẹp khiến cho người ta ghen tị. May thay vị

hoàng đế thiếu sự bang trợ của thừa tướng thì không làm được việc gì ra
hồn còn nhớ rõ chốn Cức Châu muốn gì không có nấy, ở thật xa mà phái
người đến xem xem tình hình đào kênh ngoài thành Cức Châu thế nào rồi,
thuận tiện đến xem luôn dân cư nơi đây ra sao, quan lại thế nào.

Người tới gọi là khâm sai, người đó khen bạn tốt, ngày mai là có thể

đề bạt bạn vào một chức quan béo bở, người đó muốn trách bạn không tốt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.