VÌ THƯƠNG... - Trang 17

khía cạnh này, bố tôi là một Song Tử điển hình. Ông gần như biết hết về
mọi thứ, từ sức khỏe, giáo dục, chính trị… đến những chuyện ít vĩ mô hơn
như chương trình khuyến mãi của siêu thị gần nhà. Nói chuyện với bố rất
thích vì tôi hỏi gì bố cũng biết, tôi nói gì bố cũng tám chuyện chung được.
Khuyết điểm duy nhất trong tính cách này của bố là nó khiến tôi… lười.
Thỉnh thoảng đọc ở đâu đó có gì đó không hiểu, thay vì hỏi bác Google để
tự mình nghiên cứu, tôi lại hay tặc lưỡi: “Để đó, bữa nào về hỏi bố”. Và cả
chục cái “để đó” ấy được tôi gom lại để hỏi bố hết một lần vào cuối tuần.
Và bố, lúc nào cũng vậy, luôn vui vẻ và nhẫn nại trả lời bằng hết, tôi chưa
hiểu thì sẽ lại giảng giải thêm, chẳng bao giờ thấy bố cáu gắt hay bực mình
vì tôi hỏi nhiều quá, mà toàn hỏi những câu ngớ ngẩn.

Tôi có thói quen “làm phiền” bố từ những ngày còn bé. Tôi dốt toán

nên bố dạy tôi học toán rất vất vả. Tôi đi học làm lớp trưởng nên hay bị bạn
“khủng bố” tinh thần, kiểu như chúng hay hăm dọa tôi nếu mách cô chuyện
gì thì sẽ bị chặn đường mà đánh. Có những đứa trẻ – ngay cả những đứa trẻ
bây giờ có khuynh hướng gần gũi với bố mẹ hơn thế hệ trước, chẳng bao
giờ dám kể bố mẹ nghe những chuyện ấy. Nhưng tôi lại thuộc dạng có
chuyện gì cũng sẽ đi mách bố. Và bố sẽ đứng ra giúp tôi giải quyết, bằng
hết. Tôi bị bạn hăm dọa đánh, bố sẽ đi nói chuyện với cô. Tôi bị bạn ăn cắp
tiền, bố sẽ dạy tôi giữ tiền cẩn thận và không chơi với những đứa trẻ có thói
quen táy máy. Tôi gây nhau với bạn, bố sẽ nghe và nói tôi sai ở đâu, bạn sai
ở đâu. Chuyện duy nhất bố không thể thỏa hiệp là tôi có bạn trai quá sớm.
Lớp 7 tôi đã bắt đầu hẹn hò và chuyện hẹn hò ở những năm tháng đi học là
chuyện duy nhất tôi không thể chia sẻ với bố. Còn lại, những chuyện lớn
bé, ngóc ngách, tủn mủn… của những năm tháng tuổi thơ tôi đều in dấu
hình bóng của bố – không chỉ như một người cha mà còn như một người
bạn thân vong niên.

Ngày còn bé, có khoảng thời gian tôi bị các anh chị em họ trong nhà

tẩy chay vì không thể giữ bí mật. Cứ hễ cả hội có chuyện gì thậm thụt với
nhau là y như rằng bố tôi biết hết. Các anh chị nhanh chóng tìm ra tôi là
“thủ phạm” và dọa sẽ không kể chuyện gì cho tôi nghe nữa, nếu tôi cứ tiếp
tục đi kể cho bố nghe như thế. Sau đó, mọi người rất hài lòng vì bố tôi có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.