VÌ THƯƠNG... - Trang 18

vẻ như không còn biết gì về chuyện của bọn trẻ con nữa nhưng thực tế thì
tôi vẫn kể, bố vẫn biết và bố con tôi cùng giả vờ như tôi không hề nói gì cả.
Bố con tôi đã cùng “hợp tác chiến thuật” tốt như thế đấy. Đến giờ, khi nhắc
lại chuyện cũ, mọi người vẫn trêu tôi là: “Có chuyện gì đừng kể Bảo Vy
nghe, nó sẽ đi kể hết cho dượng Bảy”. Chẳng hiểu sao tôi có thể “tai tiếng”
đến mức ấy nhưng quả thật là tôi gần như không giấu bố bất cứ chuyện gì.
Tôi thích ngồi ăn cơm với bố, xem tivi với bố nhưng chẳng mấy khi xem,
mà thường chỉ toàn kể chuyện. Ngày xưa kể chuyện trường, chuyện lớp.
Nay kể chuyện đi làm, chuyện con gái tôi. Bố cũng kể tôi nghe chuyện ở
nơi bố làm, chuyện hàng xóm, chuyện người thân trong gia đình, chuyện
hôm nay bố đọc báo thấy tin gì hay, chuyện bố tìm được cái gameshow mới
vui lắm trên truyền hình tên là “Nhanh như chớp”… Hạnh phúc của tôi
nhiều khi chỉ đơn giản vậy thôi, ngồi xúm xít cạnh bố vào một tối cuối
tuần, vừa ăn trái cây mẹ gọt vừa tám đủ chuyện trên trời dưới đất, như
những người bạn thân.

Tôi từng đọc đâu đó rằng giao tiếp là cách kết nối quan trọng nhất

giữa người và người. Tình cảm giữa người và người, bất kể trong mối quan
hệ nào, sẽ được bồi đắp thông qua những cuộc trò chuyện.

Càng trò chuyện sẽ càng hiểu nhau và càng thương nhau hơn. Và tôi

cũng biết rằng không phải ai cũng may mắn như mình, có thể trò chuyện
với bố mẹ. Tôi không trò chuyện với mẹ nhiều bằng bố, cũng không hay
kiếm mẹ để khóc lóc mè nheo, nhưng tôi vẫn hay nói chuyện với bà, ở xa
thì sẽ gọi điện mỗi ngày. Đôi khi, tôi kể chuyện cho bố nghe thì bố cũng sẽ
kể cho mẹ nghe và ngược lại. Sợi dây tình cảm của gia đình tôi khăng khít
qua những cuộc trò chuyện như thế. Khi tôi kể điều này cho bạn bè mình
nghe, họ đều rất ngạc nhiên. Phần lớn những người bạn ở lứa tuổi của tôi
không nói chuyện nhiều với bố mẹ, ngay cả khi họ ở chung một nhà.

Tôi có hai cô bạn hoàn cảnh khá giống nhau. Một cô đã lấy chồng,

một cô còn độc thân, cả hai đều mất bố sớm, đang sống chung với mẹ và
đều không trò chuyện với mẹ được quá 15 phút mỗi ngày. Một cô thì nói
chuyện được dăm câu là gây, cô từng tâm sự với tôi rằng cô và mẹ quá khác
nhau và một trong những điều nuối tiếc lớn nhất đời cô là cô không nhịn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.