VICHIA MALEEV Ở NHÀ VÀ Ở TRƯỜNG - Trang 12

Tôi nhận thấy không hiểu sao việc học vào đầu năm học mới hình như

là khó khăn hơn. Các giời học lê thê cứ như là người ta cố tình kéo dài
chúng. Giá như tôi được trở thành người lãnh đạo chính của tất cả các
trường học, hẳn tôi đã tìm cách sao đó để các bài học không bắt đầu ngay
lập tức thế, mà phải thêm vào dần dần, để học sinh bỏ thói quen rong chơi
và quen với việc học một cách từ từ. Ví dụ, có thể làm cách này: Trong
tuần đầu tiên mỗi ngày chỉ có một tiết học thôi, tuần thứ hai – hai tiết, tuần
thứ ba thì ba tiết mỗi ngày, và cứ thế, cứ thế. Hoặc cũng có thể trong tuần
đầu tiên chỉ có các môn học dễ thôi, như thể dục, sang tuần thứ hai thì thêm
các tiết học hát, sang tuần thứ ba thêm môn tiếng Nga, và cuối cùng thì mới
đến lượt số học. Có thể có người cho rằng tôi lười, tôi không thích học,
nhưng điều đó hoàn toàn không đúng. Tôi rất thích học là đằng khác,
nhưng tôi thấy bắt đầu tất cả các môn học ngay sau hè như vậy là hơi nặng:
Đang chơi rong, tự nhiên cái guồng chơi bị chặn đứng đột ngột - hãy vào
học ngay đi.

Tiết thứ ba là giờ địa lý. Tôi cứ tưởng địa lý là môn học khó lắm, như

kiểu số học vậy, nhưng hóa ra đây lại là môn rất dễ. Địa lý là khoa học về
Trái đất, hành tinh chúng ta đang sống, nó kể về các con sông, các ngọn
núi, biển và đại dương. Trước đây tôi cứ tưởng Trái đất phẳng như cái bánh
tráng, nhưng cô Olga Nikolaevna nói Trái đất hoàn toàn không phẳng, mà
tròn như quả bóng. Ngày trước tôi cũng có nghe nói thế, nhưng cho là
chuyện cổ tích hay chuyện người ta cố tình bịa ra. Giờ thì tôi đã biết chắc
chắn, đó không phải là chuyện bịa. Khoa học đã chứng minh được rằng
Trái đất của chúng ta là một quả cầu to – to tướng, và trên khắp mặt quả
cầu đó có người sinh sống. Hoá ra là Trái đất có sức hút để giữ chặt mọi
người và vật trên đó, cho nên những người sống ở nửa dưới của nó cũng
không bị rơi đi đâu cả. Còn điều này nữa cũng rất hay: Những người sống ở
nửa dưới, tức là đi ngược, chân ở dưới đầu ở trên, nhưng chính họ thì
không nhận ra điều ấy, mà vẫn nghĩ là mình đang đi bình thường. Nếu họ
cúi xuống nhìn thì họ vẫn nhìn thấy đất ở dưới chân mình, và ngẩng đầu lên
thì vẫn thấy trời, cho nên họ mới tin là họ vẫn đang đi đứng bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.