VICHIA MALEEV Ở NHÀ VÀ Ở TRƯỜNG - Trang 21

– Không cần phải nhắc cậu thế nào cả, – Vania Pakhomov nói. – Cậu

phải tự mình suy nghĩ, chứ không phải là chờ người ta nhắc bài.

– Tớ phải chất hết những thứ ấy vào đầu tớ để làm gì, nếu như đằng

nào thì tớ cũng chẳng hiểu loại bài ấy phải giải như thế nào? – tôi nói.

– Tại cậu chẳng chịu suy nghĩ, nên mới không hiểu, – Gleb Skameikin

nói. – Cậu cứ nhăm nhăm chờ nhắc bài, bản thân thì không chịu học. Riêng
tớ sẽ chẳng bao giờ nhắc bài cho ai nữa. Cần phải đảm bảo trật tự trong lớp
học, mà nhắc bài thì chỉ toàn có hại thôi.

– Chẳng cần cậu vẫn có đầy người nhắc, – tôi nói.

– Tớ quyết đấu tranh chống nhắc bài, – Gleb bảo.

– Thôi nào, đừng lên mặt quá thế! – tôi đáp.

– Sao lại là «lên mặt»? Tớ là lớp trưởng! Tớ sẽ đấu tranh chống nhắc

bài đến cùng.

– Ừ thì sao nào, – tôi nói, – cậu tưởng mình ghê lắm nên được bầu làm

lớp trưởng à! Hôm nay cậu là lớp trưởng, mai tớ sẽ là lớp trưởng.

– Thì cứ chờ đến lúc đó đã, còn bây giờ cậu có được bầu làm lớp

trưởng đâu.

Đến đây thì cả lớp bắt đầu can thiệp, và cả lớp ồn ào tranh luận xem

có nên nhắc bài hay không. Nhưng cuộc tranh cãi chẳng đi đến đâu cả, vì
Dima Balakirev đã chạy đến. Nó phát hiện ra trên khoảng đất trốn phía sau
trường học sinh các lớp lớn đã tổ chức một sân bóng đá.

Chúng tôi quyết định ngay sau bữa ăn trưa sẽ ra đó đá bóng. Ăn cơm

xong, chúng tôi tụ tập ngoài sân, chia làm hai đội để có thể đá bóng cho ra
trò, thật đúng luật. Thế nhưng bọn trong đội tôi tự nhiên lại cãi nhau xem ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.