VICHIA MALEEV Ở NHÀ VÀ Ở TRƯỜNG - Trang 46

Chúng tôi cứ tưởng thế thì cô Olga Nikolaevna sẽ không cho nó làm

hoạ sĩ của báo tường nữa, nhưng cô nói:

- Thà em vẽ cho báo tường, còn hơn là đi vẽ bẩn lên tường.

Chúng tôi chọn nó vào ban biên tập tờ báo tường làm hoạ sĩ, và tất cả

đều hài lòng, Tôi cũng hài lòng, dù sự thật là tôi cảm thấy không có gì vui
vẻ, tôi sẽ kể nguyên nhân tại sao.

Theo gương Siskin, tôi không làm bài tập về nhà nữa, mà tìm cách

chép bài của các bạn trong lớp. Đúng như câu tục ngữ "Gần mực thì đen,
gần đèn thì sáng"

"Sao mình lại phải đau đầu suy nghĩ vì mấy cái bài tập ấy nhỉ? - tôi

nghĩ. - Đằng nào thì mình cũng có hiểu cái gì đâu. Tốt nhất là đi chép bài,
thế là xong. Vừa nhanh, ở nhà nhà lại vừa chẳng bị mắng vì không làm
được bài tập".

Đầu tiên hôm nào tôi cũng mượn được vở của ai đó để chép, nhưng

đội trưởng đội thiếu niên Tolia Degiơkin trách tôi:

- Nếu cậu cứ đi chép bài thế thì chẳng bao giờ cậu học được cách giải

đâu! - Nó nói.

- Nhưng tớ cũng không cần, - tôi trả lời. Tớ không có khả năng học số

học. Chắc rồi tớ sẽ tìm được cách sống mà không cần số học.

Tất nhiên đi chép bài thì dễ rồi, thế nhưng đôi khi bị gọi lên bảng, thì

tôi chỉ còn mỗi nước hy vọng ở bọn bạn nhắc bài. Mỗi thằng Gleb
Skameikin, từ ngày tuyên bố đấu tranh bài trừ nạn nhắc bài vẫn cứ suy
nghĩ, suy nghí và cuối cùng thì nó nghĩ ra chuyện thế này: Bỏ nhỏ với bọn
làm báo tường để chúng nó vẽ tranh châm biếm tôi. Thế là vào một ngày
đẹp trời trên báo tường của lớp tôi xuất hiện dưới dạng một thằng bé có đôi
tai rất dài, tức là chúng nó vẽ tôi đứng bên cạnh bảng, như kiểu đang giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.