VIỆC MÁU - Trang 424

Một cơn run chạy suốt hai bàn tay McCaleb trong khi ông cầm món

vũ khí giết người. Người ông sụm vào cửa xe và cảm xúc của ông chao đảo
giữa một đằng là đau đớn vì biết rõ lai lịch của vật mình đang cầm trong tay
với một đằng là thất vọng khi nghĩ đến tình cảnh của mình. Có ai đó đang
bày mưu hãm hại ông, và cái mưu đồ ấy hẳn đã hoàn hảo không gì phá
được nếu như Buddy Lockridge không tìm thấy khẩu súng khi chui xuống
lòng nước đen thẫm bên dưới chiếc Biển Theo Ta.

“Lạy Chúa,” McCaleb thì thầm nói.

“Xem chừng chơi bẩn quá, phải không?”

“Cụ thể nó nằm ở đâu?”

“Trong một cái túi lặn treo dưới đuôi thuyền anh chừng hơn mét tám.

Buộc vào một trong mấy cái lỗ xâu ở dưới đáy. Nếu biết có nó ở đó thì anh
có thể cầm cây lao mấu móc nó vào dây rồi kéo lên. Nhưng anh phải biết là
có nó đó. Nếu không thì từ trên nhìn xuống chả thấy đâu.”

“Những người khám xét hôm nay, họ có chui xuống dưới nước

không?”

“Có, có một thợ lặn. Hắn ta chui xuống, nhưng tới khi đó thì tôi đã

kiểm tra một vòng theo anh yêu cầu rồi. Tôi đến trước hắn.”

McCaleb gật đầu rồi đặt khẩu súng xuống sàn giữa hai bàn chân.

Nhìn chằm chằm xuống nó, ông khoanh hai tay trước ngực như để tự vệ
trước một cơn rùng mình. Nó đã ở gần ông đến thế kia. Và mặc dù lúc này
ông đang ngồi cạnh con người đã cứu mạng ông, song một cảm giác trơ trọi
khôn cùng choán ngợp ông. Ông thấy mình hoàn toàn đơn độc. Và ông cảm
thấy sự chớm hiện chập chờn của cái mà trước đây ông chỉ đọc trong sách
vở - hội chứng chiến-đấu-hay-là-chạy-trốn. Ông cảm thấy một thôi thúc hầu
như dữ dội hãy quên tất tật mọi thứ mà bỏ chạy. Cứ thế cắt phăng rồi chạy
cho xa thoát khỏi chuyện này, càng xa càng tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.