Tên cao lớn vẫn bước lên như một kẻ mộng du. Ông Khuông và ông
Khấu đứng dậy. Ông Khấu, giọng run ray:
- Làm sao mà bà...?
Người phụ nữ tỏ vẻ không nghe thấy. Ánh mắt rực lửa vẫn dán vào
mặt tên to cao, lúc này đã đứng im trước bà ta.
- Kế hoạch của mi đã được tính toán chu đáo! Buổi chiều hôm đó, mi
đợi ta ở phố bên cạnh với hai con ngựa. Cả hai sẽ ra khỏi quận lỵ qua cửa
Nam, theo đường tắt đến Rừng Cây thuốc, đế ta tự tay hái lấy những lá
thuốc kỳ diệu, chữa khỏi bệnh vô sinh, để ta có thế sinh con và sinh con trai
như vợ chồng ta hằng mong muốn.
Bà Kim Liên ngừng một lát, rồi lại nói giọng đều đều, buồn bã:
- Khi ta và mi đến khu rừng nhỏ, mi nói là lá thuốc mọc ở sâu trong
rừng, gần miếu Bạch thần. Ta sợ vẻ âm u nơi đó và ta càng sợ hơn khi mi
gài cây đuốc vào đống gạch vỡ, mi chỉ cho ta thấy tượng Nữ thần to lớn
bằng đá hoa cương. Nhưng, ta đâu có sợ tượng Nữ thần, mà chỉ sợ mi thôi!
Tên Dương kia!
Đôi môi tên cao lớn mấp máy, nhưng bà Kim Liên, vợ cả ông Khấu,
không đế ý tới, nói tiếp một cách tàn nhẫn:
- Mi dám bạo gan tán tỉnh ta, nào là ta là người phụ nữ đẹp nhất trong
số các phụ nữ đẹp, và rủ ta đi trốn với mi. Và khi ta nói những lời khinh
miệt về tư cách xấu xa, và việc rủ ta đi trốn của mi, ta ngạc nhiên thấy mi
quỳ xuống dưới chân ta, hôn gấu quần ta. Ta bèn lùi lại và chửi rủa mi, tên
sa đoạ, thì mi biến ngay thành một con quỷ dữ khủng khiếp.
Tên Dương co quắp người lại, muốn lẩn tránh cái nhìn căm hờn của bà
Kim Liên, nhưng rồi như bị thôi miên, hắn không rời khỏi cặp mắt rực cháy
của bà ta. Bà Kim Liên bước thêm một bước, nói rành rọt: