- Trước mặt người chồng yêu quý của ta, ta kết tội mi, tên Dương kia!
Mi đã làm nhục ta ở ngôi miếu bỏ hoang. Sau đó mi đã trói ta, trần truồng
vào bệ đá trước tượng Nữ thần và nói sẽ cắt từng mạch máu của ta, đế lấy
máu vấy lên tượng thần. Mi còn nói rằng sẽ không có ai đến đây đế tìm ta,
không ai biết được chuyện xảy ra với ta. Đến lúc mi hét lên như một thằng
điên: “Hãy cầu nguyện đi! Hãy cầu nguyện với Nữ thần đi! Làm ngay đi!”
Rồi mi cười gằn và đi tìm thêm cây cỏ khô đế thay thế cho bó đuốc sắp tàn.
Bị trói nằm dài trên bệ đá, ta không có gì đế tự bảo vệ. Ta ngước nhìn bức
tượng và nhìn thấy viên hồng ngọc của chiếc nhẫn trên ngón tay Nữ thần,
lấp lánh lạ kỳ. Các tia lấp lánh ấy đã mang lại chút hơi ấm cho thân thế trần
trụi của ta, đang cóng lạnh trên nền đá. Ta bèn cầu nguyện Nữ thần, một
phụ nữ như ta, hãy cứu giúp một người cùng giới sắp sửa bị hành hạ đến
chết bởi một tên ác dâm. Và hình như đoạn dây thừng trói cố tay phải ta
được nới lỏng dần ra. Ta cố vùng vẫy và sau một hồi gắng sức, nút trói đó
đã tuột hẳn. Thế là bàn tay phải ta được giải thoát, rồi ta đã cởi được toàn
bộ dây trói. Ta ngồi lên, ta ngước nhìn Nữ thần với cái nhìn kính cẩn cảm tạ
sự cứu giúp của Nữ thần. Và qua làn khói mờ ảo của bó đuốc đang lụi, ta
như thấy Nữ thần mỉm cười. Ta nhảy xuống đất, vơ vội áo quần khoác lên
người và lách qua khe hở bức tường. Ta lao vào bụi rậm, khó khăn lắm mới
thấy lối đi, và đã nghe thấy tiếng mi gọi ta. Ta quá hoảng sợ, ta cứ thế lao
đi, mặc cho gai góc cào xé ta...
Bà Kim Liên bất chợt ngừng lại, quay nửa người, bà ngơ ngác nhìn
chồng.
Và bà nói tiếp, rất khẽ:
- Sau đó... ta không còn biết gì nữa. Nhưng giờ đây ta đã ở trong ngôi
nhà của ta, và...
Bà Kim Liên loạng choạng, ông Khấu vội vòng qua bàn, chạy đến đỡ
tay vợ, rồi nhìn Địch công lẩm bẩm: